Lọc Truyện

Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân - Hoàng Yến Chi

Amory muốn rút tay lại, nhưng thấy người đàn ông này nắm quá chặt thì bèn mỉm cười: “Thôi để lần sau, lần này tôi chỉ thay ba đến đây tặng cô ấy một món quà cưới, bây giờ phải đi ngay. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời anh và Tris đến nước Y chơi.”

Quân Hạo Kiện buông tay Amory ra, cười lịch thiệp: “Nhất định, nhất định.”

Amory nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi, không nói gì nữa, chỉ quay người rời đi.

Hoàng Yến Chi hơi nhíu mày với Quân Hạo Kiện: “Anh ghen sao?”

Đừng tưởng cô không nhìn thấy động tác vừa rồi của anh.

“Ừm, ghen.” Quân Hạo Kiện thẳng thắn thừa nhận, đưa tay ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi thở dài: “Có vợ quyến rũ quá cũng không tốt, hoa đào quá nhiều, cắt thế nào cũng không hết.”

Hoàng Yến Chi buồn cười nhìn anh: “Nếu để người khác biết đường đường là Quân thiếu tướng mà lại là một thùng giấm, thì hình tượng vĩ đại của anh chắc chắn sẽ sụp đổ.”

“Trong lòng người khác, anh có vĩ đại hay không không quan trọng, chỉ cần trong lòng em anh vĩ đại là được rồi.”

Hoàng Yến Chi mỉm cười, nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn nhẹ vào cằm anh: “Trong lòng em anh mãi mãi vĩ đại nhất.”

Ngài Quân rất hài lòng với lời nói này của cô Hoàng, thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái tức thì. Nhưng sau khi thằng nhóc nào đó ra đời, lúc nhìn thấy cô Hoàng nhiều lần vứt anh để chạy theo thằng nhóc đó, ngài Quân nghi ngờ sâu sắc tính chân thực về câu nói này của cô Hoàng.

Buổi tiệc gần kết thúc Quân Hạo Kiện uống quá nhiều nên thấy không mấy thoải mái. Số khách mời còn lại không cần đích thân Quân Hạo Kiện mời rượu, nên sau khi trở lại tiệc cưới, Vệ Huy và Bạch Tử Hi lại bắt đầu đỡ rượu thay anh. Đáng thương nhất phải là Vệ Huy, không chỉ giúp anh đỡ rượu, mà còn phải giúp luôn cả Trương Linh.

Sau mấy tuần rượu, dù tửu lượng Vệ Huy có tốt đến mấy thì cũng đã say ngà ngà. Lúc tiệc cưới kết thúc, Vệ Huy đã say như chết, nhưng vẫn cầm tay Trương Linh không chịu buông. Cô không còn cách nào khác, đành phải thuê một phòng trên lầu cho anh ngủ.

Tiệc cưới kết thúc, lúc Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện tiễn tất cả khách mời xong, trở lại phòng tân hôn thì đã là nửa đêm. Hoàng Yến Chi ngồi trên sô pha, Quân Hạo Kiện đi vào rót một ly nước đưa cho cô, nhưng cô lại lắc đầu. Suốt buổi tối, cô đã phải uống một bụng đầy nước, bây giờ thấy nước là muốn nôn rồi, sao còn uống nổi nữa.

Quân Hạo Kiện đặt ly nước sang một bên rồi ngồi xổm xuống đối diện cô: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không ạ, chỉ hơi mệt một chút thôi.”

Quân Hạo Kiện yên tâm, đứng dậy: “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, tắm xong rồi hãy ngủ tiếp.”

Hoàng Yến Chi ôm gối vào lòng, gật đầu.

Vài phút sau Quân Hạo Kiện thấy đi ra dịu dàng nói: “Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, em đi tắm trước đi, quần áo anh đã để trong phòng tắm rồi đấy.”

Hoàng Yến Chi gật đầu nhưng không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn anh: “Anh bế em đi.”

Quân Hạo Kiện nhướng mày, hiếm khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi nũng nịu với anh, sao anh lại không đồng ý cho được chứ.

“Hạo Kiện, có phải em nặng hơn rồi không?” Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi.

“Không đâu, anh còn cảm thấy nhẹ đấy, sau này em phải ăn nhiều hơn mới được.”

“Vậy nếu sau này em ăn nhiều quá biến thành mập thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, liệu anh có chê em xấu không?”

Quân Hạo Kiện cúi đầu hôn lên môi cô: “Dù em có biến thành người mập nhất thế giới này thì cũng là người mập mạp xinh đẹp nhất.”

Hoàng Yến Chi nghe vậy thì cười khẽ: “Hạo Kiện, cái miệng này của anh càng ngày càng ngọt.”

Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Đó là do vợ anh dạy dỗ tốt.”

Đặt Hoàng Yến Chi xuống, nhìn bồn tắm lớn, đôi mắt Quân Hạo Kiện trở nên tối hơn: “Muốn anh tắm cùng em không?”

Hoàng Yến Chi đẩy anh ra ngoài: “Anh cứ chờ em bên ngoài đi.”

Quân Hạo Kiện tiếc nuối nhìn cô, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không cần anh sao? Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, anh mát xa giúp em.”

Hoàng Yến Chi kiên quyết lắc đầu: “Thật sự không cần đâu.” Nói rồi, cô đóng cửa phòng tắm ngay trước mặt anh. Trong phòng tắm có lót tấm thảm chống trơn nên anh cũng không quá lo lắng. Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, anh bật cười rồi đi sang phòng bên cạnh, nhanh chóng tắm rửa.

Khi anh quay lại phòng, Hoàng Yến Chi vẫn chưa tắm xong. Trong phòng ngủ chính từ ga giường đến chăn toàn là màu đỏ thẫm rực rỡ, trên chăn còn bày không ít đậu phộng và nhãn. Vì Hoàng Yến Chi mang thai nên ngay cả người ồn ào nhất là Cố Hiên cũng không đến náo động phòng.

Quân Hạo Kiện dọn sạch sẽ đậu phộng và nhãn trên giường, lúc này Hoàng Yến Chi cũng đi ra từ phòng tắm. Cô mặc một cái váy ngủ hai lớp, lớp bên ngoài là áo choàng thắt nút ở eo, lớp bên trong là váy dây. Vì chỉ mới mấy tháng đầu, nên thân hình cô chưa có thay đổi gì.

Nằm xuống một bên giường, Hoàng Yến Chi tự giác vùi vào lòng Quân Hạo Kiện. Anh nhìn cô, rồi đặt tay lên bụng cô: “Chắc hôm nay con quậy em lắm phải không?”

“Không đâu, nó rất ngoan, sau này chắc chắn sẽ là một đứa trẻ biết nghe lời.” Hoàng Yến Chi dịu giọng nói. Nhắc đến đứa con trong bụng, vẻ mặt của cô cũng dịu dàng đi rất nhiều.

“Nếu sau này nó không nghe lời thì cứ giao cho anh, anh bảo đảm sẽ khiến cho nó nghe lời ngay.”

Hoàng Yến Chi phì cười: “Có phải lúc còn bé anh cũng bị ông nội đánh không?”

“Ừ, khi đó trong Đại Viện chỉ có mấy thằng nhóc, đứa nào đứa nấy đều trông như du côn. Anh trai em lúc còn bé cũng thế, còn bị chú Hoàng đuổi chạy khắp sân.” Quân Hạo Kiện không hề do dự mà bán đứng anh vợ mình.

Hai vợ chồng kể chuyện khi còn bé, được một lúc thì ánh mắt Quân Hạo Kiện liền thay đổi. Dây lưng áo ngủ trên người cô chẳng biết đã bị nới lỏng từ bao giờ, áo ngủ trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng muốt trước ngực.

Kể từ khi biết Hoàng Yến Chi mang thai, anh vẫn luôn ngoan ngoãn, mỗi tối đều chỉ ôm cô ngủ, không làm gì khác cả. Lúc chưa bị châm lửa thì không sao, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh đẹp, ngọn lửa trong lòng anh liền bùng lên, bàn tay vốn đặt trên bụng cô bắt đầu di chuyển lên trên.

Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Quân Hạo Kiện, gương mặt Hoàng Yến Chi phiếm hồng. Cô nhắm mắt lại, dâng đôi môi đỏ mọng của mình đến trước mặt anh.

Hành động này của cô như thêm dầu vào lửa, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm hơn. Anh cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi Hoàng Yến Chi. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao. Lúc nụ hôn kết thúc, anh vùi đầu vào gáy cô, hít thở nặng nề. Vẻ mặt cô cũng mơ màng, vừa rồi không chỉ có anh, mà cơ thể cô cũng có phản ứng.

Cảm nhận được lửa nóng dưới bụng, Hoàng Yến Chi do dự một lát, rồi chậm rãi đưa tay xuống.

Cơ thể Quân Hạo Kiện đột nhiên cứng đờ, anh nắm chặt tay cô, thì thầm: “Yến Chi, bác sĩ nói không được.”

Hoàng Yến Chi cúi người, nói nhỏ vào tai anh: “Vâng, em biết, nên em giúp anh.” Nói xong, cô liền chui vào trong chăn.

Hoàng Yến Chi luồn tay vào trong quần anh bắt đầu cởi bỏ chướng ngại vật, sau đó cô nắm lấy vật nam tính của anh, vật cứng bị cô nắm lấy bỗng chở nên nóng bỏng rồi lại to thêm mấy vòng. Hoàng Yến Chi bắt đầu lên xuống theo quy luật, cô tuốt ngày càng lộng hơn nhưng vẫn chưa thấy anh ra, vì vậy cô dùng ngón trỏ đặt lên lỗ nhỏ trên đầu sau đó mạnh mẽ ấn xuống.

Cơ thể Quân Hạo Kiện căng cứng, ánh mắt mơ màng, không kiềm nổi tiếng rên khe khẽ.

“A..ư...aaa...” Quân Hạo Kiện gầm lên một tiếng rồi mạnh mẽ bắn ra, Hoàng Yến Chi nhìn chất trắng đục trên tay.

Qua một lúc lâu, Quân Hạo Kiện mới rút khăn giấy, lau sạch sẽ dấu vết trên tay Hoàng Yến Chi. Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh mà chỉ bước nhanh vào phòng tắm, anh cũng vào theo.

Đến khi hai người vệ sinh sạch sẽ, gương mặt đỏ bừng của cô vẫn chưa biến mất. Quân Hạo Kiện ôm cô, hôn mạnh lên môi cô: “Vợ anh thật giỏi.”

Hoàng Yến Chi cụp mắt, đánh nhẹ vào ngực anh, Ngài Quân tỏ vẻ không đau đớn gì cả. Vừa được ăn thịt nên tâm trạng anh vô cùng tốt, anh còn cầm tay cô lật tới lật lui xem, càng nhìn càng thấy tay vợ mình rất đẹp, bèn đặt tay cô lên môi hôn mấy cái. Nhiệt độ trên mặt cô còn chưa kịp hạ xuống lại từ từ tăng lên. Cuối cùng, dưới ánh mắt nóng rực của anh, cô nhanh nhẹn rút tay về, vẻ mặt hơi buồn bực: “Hạo Kiện, em buồn ngủ.”

Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Ừm, vậy em ngủ đi.”

Hoàng Yến Chi nhắm mắt lại, vờ làm đà điểu trong lòng anh.

Quân Hạo Kiện thấy dáng vẻ vờ vịt của cô thì buồn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, sợ sẽ chọc giận bà xã đại nhân.

Đắp kín chăn cho Hoàng Yến Chi, anh mới thiếp đi cùng cô.

- ---------------

Sáng nay, Hoàng Yến Chi vừa tỉnh dậy thì đã bụm lấy miệng, chạy vội tới nhà vệ sinh. Anh định vào phòng gọi cô dậy ăn sáng, nghe thấy âm thanh từ nhà vệ sinh thì biến sắc, nhanh chóng đi vào, liền nhìn thấy cô ôm bồn cầu nôn đến choáng váng.

Quân Hạo Kiện luống cuống lại gần đỡ cô dậy: “Yến Chi, sao đang yên đang lành lại nôn nhiều như vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

Hoàng Yến Chi xua tay, đang định mở miệng thì dạ dày lại cuộn lên.

Quân Hạo Kiện đứng một bên, trơ mắt nhìn cô nôn mửa đến nỗi viền mắt đều đỏ ửng mà cũng không biết nên làm gì. Anh lo lắng định gọi 120 nhưng bị cô ngăn lại: “Em không sao, chỉ là nôn nghén thôi mà, không sao đâu, nôn xong là ổn thôi.”

Quân Hạo Kiện vội vàng đưa ly nước cho cô súc miệng. Cô từ từ dựa vào người anh đứng dậy, thấy chân mày anh nhíu lại thì cười khẽ: “Em thật sự không sao đâu, đứa bé này nghịch ngợm quá thôi mà.”

Chân mày Quân Hạo Kiện vẫn không giãn ra chút nào, anh nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Chẳng phải em nói nó rất ngoan sao?”

Mấy ngày anh ở đây, Hoàng Yến Chi thật sự ăn được ngủ được, không hề có chút khó chịu nào.

“Chắc nó biết ba mẹ kết hôn nên muốn nhắc nhở ba mẹ về sự tồn tại của nó thôi.” Hoàng Yến Chi nhìn bụng mình, dịu dàng nói.

Vẻ mặt Quân Hạo Kiện hơi khó coi, anh xoa bụng cô: “Còn bé như vậy mà đã biết nhắc nhở người khác rồi, sau này lớn rồi chắc sẽ nghịch ngợm lắm đây.”

“Có ai nói con mình như anh không? Thôi được rồi, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Quân Hạo Kiện thấy cô không sao nên mới yên tâm phần nào.

Nhưng bữa cơm này, Hoàng Yến Chi ăn không trôi. Vừa mới ngồi xuống bàn ăn, thấy Quân Hạo Kiện bê bát cháo trứng muối thịt nạc đặt trước mặt cô, Hoàng Yến Chi lại đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Quân Hạo Kiện đi theo sau cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì vô cùng đau lòng, vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Ân Nguyệt.

Vũ Ân Nguyệt nghe xong, nhưng cũng không khẩn trương như anh, chỉ căn dặn: “Buổi sáng con cho con bé ăn thanh đạm thôi, sau đó đến siêu thị mua ô mai cho nó.”

“Như vậy là được rồi ạ?” Quân Hạo Kiện hỏi.

“Nôn nghén là phản ứng tự nhiên, phụ nữ mang thai bình thường đều như vậy cả, con không cần lo lắng quá, lát nữa mẹ sẽ qua đó.”

Tuy đã nghe Vũ Ân Nguyệt nói vậy nhưng Quân Hạo Kiện vẫn chưa thất yên tâm. Sau khi cúp điện thoại, anh liền gọi ngay cho bác sĩ Chung. Vừa sáng sớm đã bị đánh thức, bác sĩ Chung tuy không tức giận, nhưng cũng chỉ căn dặn mấy điều không khác Vũ Ân Nguyệt nói là bao.

- ---------------

Người đàn ông kia nhìn bà ta đầy căm hờn: “Diệp Dung, tốt xấu gì chúng ta cũng đã làm vợ chồng mấy chục năm. Những năm nay, tôi thấy mình đối xử với bà không tệ, thế mà bà lại vì một tên đàn ông không hề quan tâm đến bà mà nhẫn tâm làm tổn thương tôi. Rốt cuộc bà có lương tâm không?”

Nét mặt Diệp Dung lạnh lùng, dù một bên mặt đã bị sưng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp lẳng lơ của bà ta: “Tôi muốn ly hôn.”

“Cho dù lần này tôi đồng ý tha thứ cho bà, bà vẫn cứ khăng khăng muốn ly hôn?”

“Đúng thế.”

“Được, tôi tác thành cho tâm nguyện cho bà. Diệp Dung, tôi hy vọng sau này bà sẽ không hối hận.” Người đàn ông kia tàn nhẫn nói.

“Sáng mai, hẹn gặp ở cục dân chính.” Dứt lời, Diệp Dung xoay người đi ngay.

Chồng Diệp Dung buồn bã nhìn bóng lưng rời đi của bà ta.

Diệp Dung không về nhà họ Cẩn mà đến thẳng một khách sạn. Bà ta đã đợi quá lâu rồi, không thể chờ thêm được nữa, chỉ có thể có lỗi với người đàn ông đó.

Lúc trước, nếu không phải vì báo đáp ông ta đã đối xử tốt với mình thì bà ta cũng đã chẳng ở bên cạnh ông ta lâu vậy. Đã mấy chục năm trôi qua rồi, bà ta đã không còn nhiều thời gian nữa, tất cả những người năm xưa hại chết Carl đều phải trả giá xứng đáng.

Hôm sau, lúc người đàn ông kia xuất hiện trước cửa cục dân chính thì Diệp Dung đã chờ sẵn ở đó. Vẻ mặt ông ta khó coi, lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà vội vàng thật đấy.”

Diệp Dung không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta rồi đi vào cục dân chính trước.

Từ cục dân chính đi ra, người đàn ông không hề nhìn Diệp Dung mà bỏ đi ngay lập tức. Diệp Dung bình tĩnh lái xe đến nhà họ Cẩn tìm Cẩn Giai Thụy.

Lúc Cẩn Giai Thụy tỉnh dậy thì thấy Diệp Dung ở trước cửa nhà mình, còn kéo theo vali.

“Dung Dung, hắn ta không làm khó em chứ?”

Diệp Dung lắc đầu, cười khổ nói: “Không ạ, sáng nay em đã làm thủ tục ly hôn với anh ta rồi. Giai Thuỵ, bây giờ em thật sự không còn nhà để về nữa.”

Cẩn Giai Thụy đi đến cầm lấy va li, rồi ôm vai bà ta vào nhà: “Không sao, nơi đây là nhà của em, sau này em hãy ở lại đây.”

Diệp Dung hơi lo lắng: “Nếu Tử Văn biết em ở đây thì có phải là không hay lắm không?”

“Không sao đâu, bây giờ nó chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh, chứ không về nhà nữa. Nếu nó có về đây thì cũng có sao đâu? Anh và mẹ nó đã ly hôn từ lâu rồi.”

Nói đến đây, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng xe ô tô. Một lát sau, Cẩn Tử Văn xuất hiện trước cửa, còn cầm theo mấy cái túi. Nhìn thấy hình ảnh trong phòng khách, nụ cười trên mặt anh liền bay sạch: “Hai người đang làm gì?”

Diệp Dung luống cuống nhìn Cẩn Tử Văn: “Tử Văn, dì…”

Cẩn Tử Văn không thèm nhìn lấy bà ta một cái, chỉ im lặng nhìn Cẩn Giai Thụy: “Ba, ba có thể nói cho con biết đang xảy ra chuyện gì không? Sao bà ta lại xuất hiện trong nhà chúng ta?”

Cẩn Giai Thụy không ngờ Cẩn Tử Văn lại về ngay lúc này, nhưng vẫn lập tức tỏ ra tự nhiên, nói vói anh ta: “Con về đúng lúc lắm, ba đang định nói cho con biết chuyện này. Ba sắp kết hôn với dì Diệp, sau này bà ấy sẽ ở lại đây.”

Nụ cười trên mặt Cẩn Tử Văn hoàn toàn bay biến, lạnh lùng nói: “Ông muốn kết hôn với bà ta?”

“Ừm.”

“Tôi không đồng ý. Ông có thể kết hôn với bất cứ người nào, chỉ duy bà ta là không được.” Cũng bởi vì người phụ nữ này mà ba mẹ anh ta mới ly hôn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!