Lọc Truyện
Mỗi buổi sáng của Phó Liên Ngạo sẽ bắt đầu với việc luyện tập phục hồi chức năng. Cả quá trình so với róc từng thớ thịt trên người còn đau gấp bội lần. Có vô số người đã bỏ cuộc với việc này, nhưng anh biết mình không thể.

Cuộc sống của anh không chỉ có mỗi anh như trước, mà còn có cô bé con duy nhất của anh.

Từ đầu đến cuối, ròng rã hàng giờ liền mỗi ngày, Phó Liên Ngạo chưa bao giờ than đau, chỉ có mồ hồi lạnh túa ra từ người anh, kèm theo cơ bắp căng cứng, hai mày nhíu chặt mới khiến người ta hiểu rằng anh cũng khó chịu.

Phó Liên Ngạo nắm chặt hai bên thanh sắt của thiết bị phục hồi chức năng cơ chân, anh đi từng bước, mỗi bước đi khiến khuôn mặt anh càng lúc càng tím tái.

Anh chỉ đi được ba bước, hai chân run đến mức không thể nào đứng vững, anh kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay theo bản năng muốn đỡ lấy người bên cạnh.

Lực tay của anh rất mạnh, hơn nữa còn dùng nhiều sức, Liễu Dung Nghiên khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn kiên trì nỗ lực đỡ lấy anh.

Dường như cơn đau làm anh tỉnh táo, nhìn thấy cánh tay bị bóp đến tím đen của cô, lòng anh xót xa vô cùng. Phó Liên Ngạo muốn buông tay lại bị cô bắt lấy.

Liễu Dung Nghiên vỗ vỗ lưng anh, giọng điệu khẽ khàng an ủi: "Chồng ơi, em ở đây."

Em sẽ luôn bên anh, cùng anh vượt qua mọi chuyện.

Phó Liên Ngạo đau như bị cắt từng khúc ruột, cô bé của anh thì ra vẫn luôn ở đây, chứng kiến mọi thứ. Thân thể anh cúi xuống, dựa vào người cô: "Vợ à, anh rất đau."

Anh nói rất tủi thân, càng nhìn càng khiến cô đau xót.

"Vậy thì nghỉ một chút nhé? Lát nữa lại tập được không anh?"

Sắc mặt anh tái nhợt, nhận được lời đồng ý từ bác sĩ cho phép kết thúc buổi trị liệu.

Phó Liên Ngạo ngồi trên xe lăn, mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi, cả cánh tay run rẩy, bắp chân đau nhức từng cơn. Ngay cả ăn uống anh cũng không thể làm được.



Liễu Dung Nghiên quỳ một chân, ôm chặt lấy anh, cả đôi mắt cô ngập trong nước mắt, đau lòng cho anh vô cùng.

Ánh trăng nhẹ nhàng nhưng lòng cô nặng trĩu, cất tiếng nói khàn khàn: "Liên Ngạo, nếu đau quá... thì chúng ta không tập nữa."

Mỗi ngày nhìn anh như thế này, làm sao trái tim cô trụ nổi đây?

Người đàn ông của cô, rõ ràng luôn đối xử tốt với mọi người như thế.

Phó Liên Ngạo mím môi, dựa lên vai cô, lắc đầu đáp: "Nghiên Nghiên, anh không thể bỏ cuộc."

Bởi vì em, tương lai của em, hạnh phúc của em.

Liễu Dung Nghiên khóc nấc lên: "Nhưng chồng ơi, em không muốn thấy anh đau."

Diệp Mộc Ánh đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính, cúi thấp đầu rũ mi mắt, không biết đang nghĩ điều gì.

Buổi chiều là thời gian Phó Liên Ngạo đến tập đoàn để làm việc. Anh vừa mới trở về, không thể quá mức lơ là việc của công ty. Trước khi rời đi, anh và cô ôm nhau chào tạm biệt.

Cô gái nhỏ đứng trong phòng bệnh nhìn anh từ trên cửa sổ, khoé môi mỉm cười.

Diệp Mộc Ánh đẩy cửa bước vào, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đang dõi theo chiếc xe đang rời khỏi khuôn viên bệnh viện.

"Chị dâu, bữa trưa chị chưa ăn gì. Bây giờ dùng chút cháo đi ạ."

Lúc này, Liễu Dung Nghiên mới từ trong mê say mà bị kéo về, mới phát hiện ra có người đi vào. Cô có hơi xấu hổ nên mặt cũng đỏ lên, hẳn là cô bé đã nhìn thấy bộ dạng si mê nhìn anh của cô rồi.

"Anh ba dặn em nên nấu cháo, em hầm xương mấy tiếng rồi nên thịt mềm lắm." Nói rồi, cô ấy múc ra một bát cháo đặt trước mặt cô: "Không thể để thừa đâu, anh ba sẽ giận đấy."

Liễu Dung Nghiên cong môi cười, gật đầu, cho từng thìa cháo vào miệng. Nhìn thấy Diệp Mộc Ánh đang đeo bao tay gỡ thịt cho mình, cô vội cản lại, nói: "Để lát nữa chị tự làm cũng được."

Diệp Mộc Ánh vẫn tiếp tục không dừng, nghiêm túc trả lời: "Chị là chị dâu của em, không thể khách sáo như người ngoài được." Cô ấy còn bổ sung thêm: "Em sẽ buồn đấy."

Liễu Dung Nghiên nghẹn họng.

Phó Liên Ngạo và cô ấy giống hệt nhau, đều thích dùng chiêu này.

Diệp Mộc Ánh chú ý đến trên người cô đang mặc áo bệnh nhân mỏng mà cửa sổ đang mở nên lập tức đi qua đóng cửa lại.

Cô ấy lấy từ trong giỏ trái cây ra mấy trái táo, cúi đầu gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ. Bỗng nhiên động tác trên tay dừng lại, ngẩng mặt nhìn Liễu Dung Nghiên.

"Chị dâu."



"Sao thế?"

"Chị dâu."

Liễu Dung Nghiên mờ mịt nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng: "Sao thế Ánh Ánh?"

Diệp Mộc Ánh trầm mặt, trong đôi mắt dường như mất đi tia sáng, lại lắc đầu: "Không có gì ạ. Em chỉ muốn gọi chị thôi."

Cô ngờ vực nhìn cô bé trước mắt, nhìn thấy cô ấy không nói gì nữa, cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Diệp Mộc Ánh khó khăn nuốt từng lời muốn nói vào trong, cô ấy không thể nói ra được nửa lời liên quan đến căn bệnh của mình.

Vẫn là thôi đi, không nên khiến chị dâu đau buồn thêm nữa.

Dạ dày truyền đến cơn quặn thắt, Diệp Mộc Ánh ôm chặt bụng, nuốt ngược cảm giác tanh ngọt đang muốn tuôn ra.

Khổ sở!

Đau đớn!

Qua một lúc sau, cô ấy nhích đến dựa vào lòng Liễu Dung Nghiên, âm thanh mềm mại, yếu đuối: "Chị dâu, nếu anh ba khoẻ lại, chị sẽ hạnh phúc đúng không?"

Liễu Dung Nghiên không ngờ cô ấy sẽ hỏi câu này, xoa xoa đầu Diệp Mộc Ánh, cô rất bình tĩnh đáp lại: "Cho dù không khoẻ lại, chị cũng sẽ hạnh phúc."

Chỉ cần có anh là đủ.

"Nếu đôi mắt anh ấy hồi phục, chị sẽ hạnh phúc hơn đúng không ạ?"

Cô dường như nhận ra có điểm không đúng, vội nâng mặt cô bé lên kiểm tra, sờ sờ gò má thon gầy của cô bé, hỏi han ân cần: "Ánh Ánh, em có chuyện gì đúng không?"

Diệp Mộc Ánh cười rộ lên, ôm cô càng chặt hơn, vẻ mặt tự nhiên: "Không có mà, em chỉ hỏi thế thôi."

"Chị dâu, chị nhạy cảm quá rồi."

Liễu Dung Nghiên cũng cười: "Em hỏi vậy khiến chị sợ đấy."

"Nhưng mà chị dâu." Diệp Mộc Ánh giống như bâng quơ mà nhắc lại: "Chị vẫn chưa trả lời em."

"Mắt anh ba em có thể hồi phục dĩ nhiên là chị sẽ vui rồi."



"Sẽ rất nhiều đúng không ạ?"

"Ừm."

Diệp Mộc Ánh áp mặt lên đùi cô, đột nhiên không nói thêm câu nào nữa. Liễu Dung Nghiên còn tưởng cô ấy mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.

Nhưng không hề biết rằng, ngay lúc này đây ô bé mà mình yêu thương đang phải chịu sự dày vò khắc nghiệt của bệnh tật và nỗi tra tấn của tinh thần.

"Chị dâu, em nhất định sẽ để chị và anh ba hạnh phúc mãi mãi."

Đuôi mắt Liễu Dung Nghiên cong cong, ý cười tràn ra từ từng đường nét trên khuôn mặt: "Bé Ánh thật đáng yêu!" Cô nhịn không được nhéo má Diệp Mộc Ánh: "Chị sẽ yêu em chết mất."

Giây phút này đây, Diệp Mộc Ánh đã nghĩ thế nào nhỉ?

Tốt nhất mọi người đừng nên yêu thương em quá nhiều. Hạnh phúc bao năm qua cũng chỉ do em trộm về mà thôi.

Em đã bỏ cuộc rồi, sao lại nỡ khiến mọi người đau lòng chứ?

Nhưng mà rốt cuộc em cũng không nỡ buông bỏ tình cảm của tất cả những người bên cạnh em.

Chị dâu...

Gọi tên em nhiều một chút, ít nhất đường xuống hoàng tuyền vẫn còn tiếng gọi của chị bên cạnh em.

Tác giả: Aizzz, thật ra cũng không biết nên làm sao mới phải nữa. Tui đang đứng giữa hai lựa chọn là kết cục tốt và xấu cho cô bé đáng thương này đây. Nhưng mà có lẽ đến cuối cùng cũng không cứu rỗi được một bệnh nhân ung thư như bé Ánh.

Mình mới viết một bộ truyện có tên là "Kiều Ngọc Trong Tim", là một bộ ngọt sủng, truy thê, có hướng ngược nam. Nhưng mình viết bộ này ở acc khác nên mọi người vào ủng hộ mình nha. Yêu mọi người!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!