Lọc Truyện

Ngoan! Cậu Chạy Không Thoát Đâu

Chương 5: Hôn

Giờ ra về, Sơn Thần và Yến Quân cùng đi trên con đường quen thuộc, yên tĩnh, nơi có ít người và xe đi lại, chỉ có một đường thẳng, hai bên có nhiều cây cổ thụ to lớn, đôi lúc những cơn gió nhẹ bất chợt thổi đến, lá cây bay xào xạc.

Sơn Thần đi trên đường, lấy từ trong túi quần ra một chai nước cam ép đưa cho Yến Quân, dáng vẻ đậm vị thanh xuân

"Món cậu thích!" anh trầm giọng đưa cô, miệng nở nụ cười quyến rũ

"Cảm ơn" Nàng lạng nhạt giật lấy

"Ừm!"

"Sơn Thần!" Cô trầm giọng, vội đứng yên một chỗ bất mãn nhìn hắn

"Chuyện gì?" Anh lạnh giọng

Nàng nhíu mày, khuôn mặt có vẻ khó chịu "Lúc chiều cậu giở trò lưu manh với Bạch Ly à? Được thì đến xin lỗi đi"

"Cậu ta bị sàm sở thì liên quan gì tới tôi? Cậu nghe nói những gì rồi?" Giọng anh kiêu ngạo như chẳng có chuyện gì xảy ra

"Còn không phải tại cậu! Lúc chìu hai người đi lấy đồ thí nghiệm... Bạch Ly về lớp khóc bù lu bu loa sao?" Khuôn mặt diễm lệ có chút ửng đỏ

Sơn Thần cũng đứng lại theo cô, giọng có chút trầm, chẳng biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng thừa biết chẳng tốt lành, người phụ nữ đó không nên giao du nhiều

"Mình khuyên cậu sau này bớt chơi chung với cậu ta"

Cô tức giận quát lớn, bờ vai nhỏ nhắn có chút kiên định "Cậu là đồ dám làm không dám nhận, lúc chiều cậu đẩy Bạch Ly vào tường chẳng phải sao? Cậu ấy kể tôi nghe hết rồi, người ta là con gái sao cậu lại chối bỏ trách nhiệm!!"

"Đáng ghét! Tôi không có, cậu ta nói với cậu như vậy à. Đúng là tâm xà khẩu phật mà!" Anh tức giận chối cãi, gương mặt đỏ ửng

"Không thèm tin cậu, tránh ra!"

Yến Quân bỏ mặt đi trước vài bước, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng có một bàn tay từ phía sau giữ cô lại, kéo đến cây cổ thụ cao lớn kế bên.

Hắn đè cô ngã trên thân cây, chống tay kế bên mặt, áp sát lại gần, cô lười biếng nhìn cậu, nên đành quay mặt sang một bên, hắn đưa mặt mình gần tới tai cô

Yến Quân trợn mắt nhìn Sơn Thần, đôi mắt bồ câu có ý câu dẫn chàng trai trước mặt, hai người chỉ cần quay mặt qua một chút là sẽ chạm môi vào nhau

"Cậu giở chứng gì đây?" Nàng lạnh lùng hỏi, ý nghĩ đen tối cũng thoáng biến mất

"Ý cậu, bị ép tường là như vậy sao?" Khóe miệng hắn có ý cười, giọng nói chậm rãi dụ dỗ

"Như thế nào thì tự cậu biết chứ! Chẳng lẽ tôi là nhân vật chính sao?" Giọng nàng mềm mại, thanh trong

"Cậu nghĩ sao vậy, tôi là người như thế nào cậu còn không biết. Bộ tôi thân với Bạch Ly lắm sao? gặp nhau mấy lần rồi? không có bằng chứng gì đi nói tôi đẩy cậu ta vào tường làm này làm nọ. Biết đâu cậu ta giở trò ly gián tôi với cậu thì sao? Cậu ngây thơ xem đó là thật?"

Sơn Thần nói vài câu cũng có lý... nhưng bọn họ không thù không oán cớ gì phải làm như vậy!

Yến Quân giận đỏ mặt, tay túm cổ áo của anh khiến nó nhăn nhúm, cái miệng nhấp nháy liên tục "Cậu... làm càng! Chiếm tiện nghi người khác không được lại chuyển sang tôi đấy à?"

Hắn cười gian xảo, giọng nói vô cùng quyến rũ "Được! hôm nay tôi cũng cho cậu biết cảm giác bị chiếm tiện nghi là như thế nào. Tôi giám làm thì giám chịu, như bây giờ... tôi thừa nhận mình đang ức hiếp cậu đấy!"

Cậu vịn lấy một bên vai của cô nhấn ngã xuống thân cây, tay cầm lấy mái tóc vén ra phía sau, Hơi thở nam tính nhanh dần, hắn dỡ trò lưu manh, mút lấy miếng thịt trên cổ cô thật mạnh từ chỗ này sang chỗ khác, đi xuống gần ngực, ngay cái cúc áo đầu tiên

"Ân..."

Tay chân cô làm sao vậy? Tại sao không phản khán cậu ấy, mau bình tĩnh. Cô bối rối nắm chặt tà váy, dơ hai tay đẩy cậu ra nhưng không được, cậu ta khỏe như vậy, một người nhỏ nhắn như cô thì làm sao đẩy nổi.

"Được! Nếu cậu muốn tiếp tục ức hiếp tôi... Kể từ hôm nay chúng ta tuyệt giao..." Nàng cắn chặt lấy môi, có chút uất ức lại không nỡ

Không lâu sau Sơn Thần thả ra, cậu đứng thẳng người, buôn tay ra khỏi bờ vai Yến Quân, quay mặt đi về phía trước. Bỏ cô một mình đứng đó, chưa kịp chỉnh đốn lại trang phục.

Cô tức giận, nhưng lại không hẳn là vậy, đột nhiên cậu bạn thời thanh mai trúc mã lại làm những việc này với mình, cô có chút bất ngờ, không chỉ thế, việc cậu ấy làm lại rất nhẹ nhàng, thành thục, có sức quyến rũ tới vậy.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Sáng hôm sau, Yến Quân thức dậy không thấy Sơn Thần qua đợi mình, có chút tiếc nuối, cô nghĩ cậu ta còn đang giận đây mà. Một lát sau, nàng lén chạy qua phòng mẹ, lấy hủ kem nền trở về phòng

Cô lấy hủ kem xoa lên chổ Sơn Thần hôn do có chút đậm. Hôm qua rõ ràng nó chỉ đỏ một tí thôi, ngủ tới sáng lại ra thành màu tím với đỏ.

Một đống kem vẫn không che được, biết vậy khi nảy lấy kem che khuyết điểm là được. Cô vừa thoa vừa suy nghĩ. Nhưng nếu hôm qua cậu ấy đã làm như vậy, chứng tỏ Bạch Ly đang nói dối sao? Mục đích của cậu ấy là gì?

Khi thấy Yến Quân tới lớp, Bạch Ly đi tới chổ ngồi của Sơn Thần nói chuyện

"Sơn Thần, hôm qua cậu có nghe Yến Quân nói gì mình không?"

"Không có! Nhưng mà tôi với cậu thân lắm sao?" Sơn Thần chuyển tầm mắt nhìn qua cổ Yến Quân phì cười

"À! Từ từ cũng sẽ thân mà..." cô dịu dàng, cố lấy lòng hắn

"Nhưng mà tôi không muốn! À, nói ra thì cũng nhờ phúc của cậu!" Sơn Thần cười nhếch mép, liếc mắt nhìn Bạch Ly cay đắng. Cô sợ run người nên đành trở về chổ

Người ngoài nhìn vào đều tưởng cô muốn trèo cao, nghĩ bản thân mình là Yến Quân, nên bày trò thân thiết với Sơn Thần? Mọi người xung quanh đều đang nhịn cười nhìn cô "Ôi trời nhìn cậu ta kìa, không thấy xấu hổ sao? cứ bám mãi không buôn"

"Căn bản những người cao quý như họ, dân thường như chúng ta không thể nào với tới"

Nghe mọi người bàn tán về mình, Bạch Ly đành khều lấy tay Yến Quân, nhờ cô nói vài câu

"Yến Quân... " Cô kéo tay, nhầm nhờ sự giúp đỡ từ nàng, vì cô biết tính của Yến Quân, chắc chắn sẽ giúp đỡ cho mình

"Mình khuyên cậu sau này bớt nói chuyện với Sơn Thần lại, cậu ấy ghét tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là những người cố tỏ ra thân thiết với mình, trước đây mình từng thấy cậu ấy đẩy một học sinh nữ ngã xuống đất vì làm những hành động y như cậu. Hy vọng cậu rút ra được bài học"

"Cậu có ý gì?" Cô cắn răng, không ngờ còn bị cậu ta dạy dỗ, cô lạnh giọng

"Nếu cậu vì chơi thân với mình để được tiếp xúc gần với Sơn Thần thì cậu đã sai rồi!" Yến Quân đứng dậy đi ra khỏi lớp

Sơn Thần nhìn thấy cũng chạy theo, mọi người cùng la lên một tiếng "Ồ!" "Đuổi theo rồi"

Tiểu Hương quay xuống thấy Bạch Ly đang ngồi một mình ủ rủ, biết cô sẽ không vượt qua cú sốc này nên an ủi vài câu

"Cậu đừng buồn nữa, Yến Quân khác với Sơn Thần, cậu ấy dể tiếp xúc với mọi người, còn Sơn Thần thì không, cậu xem trong trường có ai thân với Sơn Thần bằng cô ấy không? bởi vì họ từng quen nhau rất lâu, rất lâu thì làm sao mà so sánh được! Cậu nên nghe theo Yến Quân đi.... nhìn họ quả là trai tài gái sắc mà.."

"..." Bạch Ly im lặng có chút không phục

****

Một mình Yến Quân đi tới sân thượng ở tầng cao nhất của trường học, gần đó có một mái ngói nhỏ nằm ngay cửa đi vào, bên phải có một góc nhỏ, đựng nhiều hộp xốp để leo lên nóc. Cô đi lên đó ngồi hít thở không khí.

Không lâu sau có một người đàn ông đẹp trai, dáng hơi cao đi tới, leo lên mái, tiếng lộp cộp khiến cô phải quay người nhìn lại

"..." Nàng im lặng quan sát, có chút giật mình

"Ở đây cũng có người sao?" chàng trai này có chút bất ngờ, đột nhiên lại có người ở đây, còn là một cô gái xinh đẹp như thiên thần nữa

"...."

"Tại sao cô lại tới đây?" anh kiêu ngạo hỏi, như mình là chủ nhân ở đây

"Thích được không! Cảnh đẹp như này... hít thở hương vị của gió rồi ngắm bầu trời không được sao? " giọng nàng dịu dàng như ngọc, có chút thùy mị, cô không thích người trước mặt tí nào

"Cô bị điên à!" hắn khó hiểu hỏi

"Anh mới điên đấy! Chứ anh ra đây làm gì?"

Người phụ nữ này.... giờ này còn ra đây ngắm trời, chắc lại đang đánh trống lảng ông đây

Hắn đi tới ngồi kế bên cô, cầm ra một điếu thuốc trong túi quần đưa cô xem

"Vì cái này!" Nói xong anh cầm điếu thuốc rồi châm lửa

"Anh nghiện thuốc?" Cô có chút khó chịu nên quay mặt

"Trước đây tôi ghét thuốc lắm, không hiểu sao bây giờ lại thích dùng tới nó!"

"Ừm...!" Nàng lạnh nhạt trả lời hắn

"Tôi tưởng ở đây chỉ có một mình tôi biết thôi chứ!" giọng hắn trầm khàn nhìn cô

"Vậy sau này, có lẽ tôi sẽ hay đến đấy!" cô nhìn anh rồi nở nụ cười xinh đẹp

"Được thôi! Cô muốn hút thử một điếu không?"

"Không!" Yến Quân đưa tay từ chối, dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp, rất hợp với gu hắn

"Ồ! Tôi là Dương Anh Hạo, học lớp 11.6. Còn người đẹp?"

"Mạc Yến Quân, 10.8"

"Người đẹp, tên cũng đẹp!" Hắn không ngừng khen ngợi cô, nhưng tính cách có vẽ rất trăng hoa

"Cảm ơn!" Nàng nghe thấy liền vui vẻ

"Hình như cậu ta đang tìm cô phải không người đẹp?"

Dương Anh Hạo nhìn người con trai trước mặt đang nhìn xung quanh như đang tìm ai đó, thấy cô cứ nhìn hắn một cách chăm chú mãi, nhưng lại không thèm lên tiếng, chắc là đang giận dỗi nhau, anh nghĩ rằng hai người họ có quen biết nên hỏi thử

"Phải, cậu ấy tới đón tôi! đi trước đây!" giọng cô có chút vui vẻ

Sơn Thần nghe tiếng nói chuyện đằng sau lưng nên quay mặt lại, thấy cô đang cùng người con trai khác ngồi gần nhau nói chuyện, cũng chẳng tỏ ra thái độ gì, trông lại rất điềm tĩnh

"Cậu ta là Lương Sơn Thần phải không?"

"Ừm!" cô đáp

Anh Hạo nghe xong chề mỏ, bảo sao hắn lại nhìn người đó quen mắt, hoá ra là những tin đồn gần đây

"Này! cậu xuống đây!" Sơn Thần kêu lớn, gió thổi mạnh làm tóc anh ngược ra sau làm lộ ra cái chán cao quyến rũ

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!