Lọc Truyện

Nghịch Thiên Ám Long Hành Giả - Phương Thiên

* Ưm, mình đây là…phải rồi, tác dụng phụ của bí thuật, quên mất*.

Tỉnh dậy, Phương Thiên nhìn thấy mình đang nằm ở trong phòng, Bạch Lang đang nằm kế bên giường với với cậu.

Dường như nó đã cảm nhận thấy Phương Thiên đã tỉnh lại, nó bổ nhào vào lòng Phương Thiên và liếm cậu không ngừng.

- A ha ha, nhột, nhột quá, dừng lại đi, Tiểu Bạch, ha ha ha.

Hồng Cơ cũng mới bước vào phòng, thấy cậu đã tỉnh lại và vô cùng khỏe mạnh, cô đã an tâm hơn.

- Thiên nhi, con cảm thấy trong người sao rồi.

- Con không sao đâu, à mẹ ơi, con đã hôn mê bao lâu rồi.

Hồng Cơ kể lại toàn bộ sư việc cho cậu nghe, thời gian mà cậu bất tỉnh đã trôi qua 3 ngày, trong 3 ngày này, tất cả mọi người trong Hồng Gia ai cũng lần lượt đến thăm cậu.

Thí Thần Thương mà cậu đã cắm xuống ở trong sân tập luyện, suốt 3 ngày qua, không ai có thể rút nó lên, Hồng Cơ đã ra lệnh đợi cho đến khi cậu tỉnh lại rồi hẵng tính sau, cô đã cho người đi điều tra lai lịch của 3 tên đã tấn công cậu, 3 tên ấy chính là chiến giả lưu vong.

Chiến giả lưu vong, là những chiến giả có xuất thân từ những cấp bậc thấp nhất trong xã hội, không nhà, không tiền, họ lang thang phiêu bạt, đôi lúc sẽ gia nhập những gia tộc lớn để làm việc kiếm tiền.

Trình Gia và Hồng Gia đã là kẻ thù suốt trăm năm qua, Hồng Gia luôn âm thầm gài người vào trong Trình Gia, Trình Gia cũng không ngoại lệ, chúng luôn bố trí tai mắt xung quanh Hồng Gia, chỉ cần có một thiên tài vừa xuất hiện trong Hồng Gia, liền ra tay giết chết.

Chính vì lí do đó, con cháu của các vị trưởng lão đều đã được cho đi du học hoặc là sang nước ngoài sinh sống.

Nhìn thấy cậu một mình vượt cấp giết chết 3 tên chiến giả sơ kỳ tầng 11, tất cả mọi người ai cũng không khỏi ngỡ ngàng, lúc cậu hôn mê, Hồng Cơ đã tổ chức cuộc họp gia tộc lần nữa, lần này, tất cả mọi người ai cũng đã công nhận cậu là con cháu của Hồng Gia, đợi cậu tỉnh lại sẽ tổ chức cho cậu lễ vinh quy bái tổ.

Nghe Hồng Cơ kể xong, Phương Thiên đã nắm rõ tình hình trong 3 ngày vừa qua.

- Thí Thần Thương, trở về.

Phương Thiên vừa hô lên một tiếng, Thí Thần Thương đã bị cắm ở ngoài sân luyện tập đã ngay lập tức bay đến, Hồng Cơ vô cùng ngạc nhiên, khoảng cách từ phòng cậu đang nằm nghỉ đến sân luyện tập, ít nhiều cũng phải 3km, nhưng cậu chỉ cần hô nhẹ một tiếng, thương đã bay đến.

Thương vừa trở về đã chui vào trong nhẫn trữ vật của Phương Thiên.

- Thiên nhi, chiếc nhẫn trữ vật đó, từ đâu mà con có nó vậy, còn cây thương này nữa, toàn gia tộc, không ai có thể nhấc nổi nó, nhưng tại sao chỉ với một câu nói của con, cho dù cách xa như thế, nó vẫn bay đến, những chuyện này rốt cuộc là sao?.

Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của mẹ mình, Phương Thiên đương nhiên sẽ không giấu diếm, dù gì, đó cũng là mẹ ruột của cậu.

Phương Thiên đã nói lại với Hồng Cơ, vào khoảng thời gian mà cậu còn trong bệnh viện, người bạn của cậu, Trúc Thanh Phong đã tặng cho cậu chiếc nhẫn này, nó có không gian lưu trữ vô tận, có thể chứa được cả vật sống.

Vì Phương Thiên đã nhỏ máu nhận chủ, nên chiếc nhẫn này chỉ có duy nhất một mình cậu sử dụng được, nếu như cậu chết, chiếc nhẫn sẽ tự hủy, phạm vi xung quanh trăm mét sẽ bị quét sạch không còn dấu vết.

Còn về Thí Thần Thương, Phương Thiên không dám nói với cô, cậu chỉ nói rằng mình đã nhận được nó sau khi giành hạng nhất lôi đài, tình cờ cây thương ấy đã nhận cậu làm chủ.

- Thiên nhi, mẹ biết con vẫn còn điều giấu mẹ, nhưng không sao, mẹ tin, rồi sẽ có ngày con sẽ nói với mẹ.

- Con xin lỗi mẹ, cũng cảm ơn mẹ đã hiểu cho con.

Điều khiến cậu lo ngại nhất lúc này, chính là thứ sức mạnh mà mẹ cậu đang nắm giữ, sức mạnh của một trong Tạm Đại Hung Khí, Vô Cực Huyết Ma Xúc Thủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!