Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

- [Được. Cứ vậy đi. Nếu hình không như ý thì cho cô ấy nghỉ ngơi nhé, đừng cưỡng ép quá.]. 

- Vâng, cảm ơn anh. Hồi nãy em nhìn sơ sơ rồi, chỉ bị thương ở đầu gối và khuỷu tay, những chỗ khác không có vấn đề gì cả. Em có chừng mực. 

Cúp máy, Thẩm Hoa đi gặp nhiếp ảnh gia, trao đổi về chuyện thay đổi hình tượng của riêng Lê Hương. Nhiếp ảnh gia đồng ý vì đã có sự cho phép của Thẩm Lăng. 

Thẩm Hoa quay trở vào phòng trang điểm, Lê Hương cũng được trang điểm xong, cô lạnh lùng nói. 

- Lê Hương, đi thôi, vào phòng thay đồ. 

Lê Hương đứng lên đi theo Thẩm Hoa, chân hơi lặc một chút. Phòng thay đồ nối liền với phòng trang điểm bởi một cửa hông nên Lê Hương không cần mặc quần dài vào, vẫn mặc đồ thể thao đen bên trong. Thẩm Hoa đưa trang phục cho cô thay. Bởi vì lần này chụp ảnh với váy nên Lê Hương không sợ trang phục cọ vào vết thương ở chân, nhưng như thế này vết thương sẽ hở ra ngoài. Nếu kết hợp với những vết thương giả đã vẽ trên mặt thì vừa khéo. 

Thay đồ xong cô hỏi Thẩm Hoa. 

- Tại sao không chụp ảnh như bình thường rồi dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh ạ? 

- Bởi vì tôi không muốn tình trạng “vô tình” này xảy ra bất cứ lần nào nữa. Nếu chúng tôi không mạnh tay với các trường hợp gây lỗi, người khác nhìn vào không sợ hãi, học theo gây rối thì công ty này thành cái chợ cá mất. -Thẩm Hoa cười lạnh. 

Lê Hương hiểu ý, gật gù. 

Cô được thả tóc, đánh rối một chút, không cần làm cầu kỳ do tính chất trẻ trung và hầm hố của bộ váy. Khi Lê Hương ra phòng chụp hình, nhiếp ảnh gia không nói gì, bắt đầu làm việc luôn. Thấm Hoa đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng chỉnh tư thế một chút, trao đổi nhỏ với nhiếp ảnh gia, gật gù hài lòng rồi vẫy Lê Hương vào phòng thay đồ. Mặc dù Thẩm Hoa là trưởng phòng thiết kế nhưng các mẫu thiết kế của ai, người đó sẽ phụ trách theo cùng với người mẫu để chụp được những shot hình ưng ý nhất chứ trưởng phòng không có quyền quyết định mọi chuyện thay cho các nhà thiết kế. Điều này thúc đẩy tính sáng tạo, người nắm quyền cân đo đong đếm các mẫu thiết kế, xếp nó vào bộ sưu tập nào là Thẩm Lăng. 

Hân Lạc thấy Lê Hương chụp hình thuận lợi, mặt tái đi, sa sầm xuống. Lê Hương liếc qua, khó chịu trong lòng. Những bộ trang phục sau có kết 

hợp áo khoác hoặc áo khoác lông, chuẩn bị cho catalogue và lộ hàng mùa đông, Lê Hương chụp tiếp ba bộ nữa thì được trang điểm lại, xóa các vết thương giả trên mặt đi.Vết thương trên chân sau đó sẽ được chỉnh bằng photoshop hoặc trực tiếp chụp từ đùi trở lên. 

Cô nhanh chóng chụp hình xong, được cho về trước trong khi những người mẫu khác không làm hài lòng chính nhà thiết kế của họ và nhiếp ảnh gia phải ở lại chụp cho đến khi xong mới được nghỉ. 

Lê Hương chào mọi người, nói rằng mình sẽ ra ngoài bắt taxi nhưng đến khi ra đến cửa studio đã thấy xe của Mạc Tuân đậu ở bên đường. Lê Hương nhẹ nhõm cả người, bước thấp bước cao đi ra vỉa hè, muốn băng qua đường. Mạc Tuân hạ kính xe xuống, nheo mắt nhìn đầu gối bị thương của Lê Hương, ánh mắt tối sầm lại. 

Lê Hương được Thẩm Hoa cho mượn một chiếc váy dự phòng để mặc vì cô không thể xỏ lại quần bò vào. Cô xách chiếc túi đựng quần trong tay, vừa bước xuống lòng đường thì một chiếc ô tô trắng xi nhan, dừng lại. Dực Minh hạ kính xe, mỉm cười chào. 

- Lê Hương... Chân cô bị sao vậy? – Nụ cười héo đi nhanh chóng. 

Bên kia đường, Mạc Tuần nhìn chiếc xe trắng bằng ánh mắt tóe lửa. 

Lê Hương cúi đầu chào. 

- Dực tổng.Tôi bị ngã ạ. 

- Có sao không? Lên xe đi, tôi đưa cô tới bệnh viện. – Dực Minh lo lắng mở cửa xuống xe. 

Lê Hương lùi lại một bước, xua tay. 

- Không sao đâu ạ. Tôi có người đón rồi. - Cô chỉ về phía xe của Mạc Tuần bên kia đường. 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!