Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Ngày đầu tiên đi làm ở Derefout, Lê Hương được phát thẻ nhân viên, cùng với Mai Chi, Hân 

Lạc theo quản lý Cao Thùy đi chào hỏi phòng thiết kế và những người mẫu khác, sau đó tham gia lớp học dành cho những người mẫu mới. Mặc dù ba người họ đặc biệt mới nhưng vẫn được xếp chung với những người mẫu nghiệp dư khác để luyện tập vì các chuyên gia cho rằng nếu không vươn lên được hàng chuyên nghiệp, mẫu nghiệp dư đều là người mới cả thôi. 

Lê Hương nhận lịch trình, chủ yếu là lịch học, ngạc nhiên không hiểu Derefout thuê người mẫu hay mở lớp dạy người mẫu chuyên nghiệp. Một tuần cô đi làm sáu ngày, nghỉ chủ nhật thì bốn ngày huấn luyện, hai ngày thử quần áo và chụp hình. Các nhà thiết kế thời trang được phép chọn người mẫu cho mình để thử quần áo và chụp hình, nếu không được chọn thì chỉ có thể ru rú ở phòng tập thôi. Thật đáng ngạc nhiên, Lê Hương được Thẩm Hoa chọn ngay ngày đầu tiên tham gia huấn luyện mặc dù cô không biết người đó có phải Thẩm Hoa mà cô đã gặp hai lần không nữa. 

Khi làm việc, Thẩm Hoa lạnh lùng và cầu toàn đến nỗi tất cả những người mẫu cũ đã từng làm việc với cô ấy đều sợ chết khiếp, gọi cô ấy là Thẩm đại tỷ. 

Lê Hương cảm thấy hình tượng của Thẩm Hoa là chị đại kiêu kỳ và bá đạo thì hợp hơn là một cô gái dễ tính, thẳng thắn, ăn mặc luộm thuộm. 

Tối ngày đầu tiên đi làm về, Lê Hương vừa tắm xong, bố gọi cô xuống phòng khách nói chuyện. Cô xuống đến nơi, thấy mẹ bưng hoa quả ra, tưởng bố mẹ gọi xuống ăn hoa quả nên sa xuống vui vẻ cầm dĩa lên. Bố cô nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, giọng nói lạnh hẳn đi. 

- Lê Hương, con với Mạc Tuân có chuyện gì à? Lê Hương sững người. 

- Dạ. 

- Sao Con không nhắn tin cũng không nghe điện thoại của nó? 

Thôi xong, Mạc Tuân mách bố cô rồi. Hai ngày nay cô không nhắn tin cũng không nghe điện thoại của hắn. Lê Hương bỏ dĩa xuống, bĩu môi. 

- Anh ta nói với bố ạ? 

- Con như thế là sao? Mạc Tuân là ân nhân, có ơn với nhà mình. Nó thích con, nhắn mấy tin, gọi mấy cuộc, con không thích thì cũng phải giữ phép lịch sự, khéo léo mà từ chối chứ? Tại sao lại đang yên đang lành không nghe điện thoại nữa? Nó còn không biết nó làm sai ở đầu. Rõ ràng hôm nọ hai đứa vẫn đi chơi với nhau vui vẻ cơ mà. 

Lê Hương cúi đầu. Mạc Tuân không sai ở đâu cả. Lê Hương bịa đại ra một lời nói dối. 

- BỐ, nhà mình nợ Mạc Tuân bao nhiêu tiền ạ? Bố muốn bán con cho Mạc Tuân để xóa nợ à? 

Ông Lê Khoan sững người, mặt tái đi. Bà 

Nguyễn Oanh kêu lên. 

- Lê Hương, con nói gì thế? Bố mẹ đời nào lại làm chuyện như vậy? Mẹ tưởng con cũng thích Mạc Tuân Cơ mà? 

- Ban đầu có lẽ vậy nhưng tiếp xúc lâu dần, hiểu thêm về anh ta thì con thấy không còn hứng thú nhiều nữa. Nhưng con cứ phải lịch sự với Mạc Tuân, đi chơi cùng, nói chuyện cùng vì nhà mình nợ tiền anh ta, vì anh ta có ơn. Càng ngày con càng cảm thấy giống như bố mẹ đang muốn Mạc Tuân sớm cưới con về để xóa nợ vậy.Anh ta không thổ lộ, không nói thích con, con chẳng thể từ chối. Con kêu bận không đi chơi được, Mạc Tuân kiên trì hết lần này đến lần khác khiến con nể, lại tiếp tục đi cùng chứ thực ra bản thân con không hề thích. Bố bảo lịch sự từ chối, con từ chối như vậy rồi còn thế nào nữa ạ? Chẳng lẽ giờ con lại nói thẳng là: anh đừng nhắn tin gọi điện nữa, anh chẳng sai ở đâu cả, chỉ là tôi không thích anh thôi. 

Ông Lê Khoan thở hổn hển tức giận chỉ vào mặt Lê Hương. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!