Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Họ vào rạp chiếu phim, Mạc Tuân và Lê Hương ngồi cạnh nhau nhưng Lê Hương ngồi bên ngoài, cạnh một người đàn ông trong không đứng đắn. Mạc Tuần ngồi giữa cô và Đồng Quyên, được một lát, hắn ghé tai Lệ Hương, thì thầm. 

- Đổi chỗ cho anh. Lê Hương không hiểu vì sao phải đổi. - Sao thế ạ? 

- Em đi xem phim với bạn, anh ngồi lọt ở giữa không tiện lắm.Anh cũng không quen thân gì với họ. 

Lê Hương thấy lý do đó rất buồn cười nhưng vẫn đồng ý đổi chỗ. Đồng Quyên liếc nhìn Mạc Tuân, ánh mắt hơi tối đi. Lê Hương nói nhỏ. 

- Phim mà không hay tôi cho bà biết tay. 

- Đảm bảo hay.- Đồng Quyên cười tươi, ghé tại Lê Hương.- Mạc Tuân ít nói quá nhỉ. Chẳng tìm được chủ đề gì để bắt chuyện luôn ấy. 

- Ừ, bình thường cũng thế mà, giờ đỡ hơn rồi ấy, dạo trước bà gặp chắc khóc thét. 

Đồng Quyên gật gù. Lê Hương nghĩ cô bạn này có cảm tình với Mạc Tuân, muốn trở nên thân thiết hơn. 

Đèn trong rạp từ từ tắt, phim bắt đầu chiếu. Lê Hương vừa ăn bỏng ngô vừa xem.Túi bóng để 

tay vịn giữa cô và Đồng Quyên vì Mạc Tuân không ăn, chỉ uống coca. Tay vịn giữa cô và Mạc Tuân bị hắn hất lên, giữa họ chẳng có gì chắn. Lê Hương cầm khư khư điện thoại trong tay, không tạo cho Mạc Tuân bất cứ cơ hội nào để nắm tay cô nhưng khi phim chiếu được nửa giờ, hắn bắt đầu không an phận. Mạc Tuần nghiêng người về phía cô, chạm vai vào vai Lê Hương. 

Cô cảm thấy khó xử. 

Mạc Tuấn đưa tay sang, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải mà Lê Hương đang cần điện thoại đặt trên đùi mình, trắng trợn kéo về phía hắn, gỡ điện thoại ra, nắm trọn. Lê Hương liếc nhìn hắn trong bóng tối của rạp chiếu phim, thấy hắn vẫn đang nhìn thẳng, mặt lạnh như băng thì cố gắng rút tay về. Mạc Tuần nắm chặt hơn, không cho cô rút, lông mày khẽ nhíu lại. Lê Hương sợ Đồng Quyên phát hiện ra, không dám cực mạnh, chống cự một hồi không thành công. 

Tay Mạc Tuân rất ấm và cứng rắn, Lê Hương bực bội một hồi rồi thấy hoài niệm, nghĩ mình thật vô lý. Cô đang dùng cách đối xử với Mạc Tuân kiếp trước để hành hạ kẻ vô tội kiếp này. Lê Hương thấy tội nghiệp cho Mạc Tuân, buông xuôi, để tay mình nằm im trong tay hắn. Khóe miệng Mạc Tuân khẽ nhếch lên, mắt long lanh nhưng 

không nhìn sang, vẫn giả bộ như đang tập trung xem lắm ấy. 

Lê Hương nhớ lại những kiên nhẫn vô hạn mà Mạc Tuân dành cho mình từ khi có trọng sinh đến giờ, lòng thoáng ngọt ngào, cảm thấy nắm tay chẳng có gì to tát, cứ để hắn nắm đi. Cô cũng chưa thuận theo hắn ngay đầu, nắm tay chẳng nói lên điều gì cả. 

Xem phim xong cũng đã hơn tám giờ, Mạc Tuân nhìn đồng hồ rồi hỏi: 

- Em muốn đi ăn chút gì không? 

- Ăn mì ạ. - Lê Hương mỉm cười, nghĩ đến món mì tương đen trộn ở quán ven đường, nuốt nước miếng ừng ực. 

Đồng Quyên hả một tiếng. - Bọn tôi đang định đi ăn hải sản. Cùng đi đi. 

- Thôi, để khi khác. Hôm nay tôi ăn nhiều bỏng, lại uống một bụng coca thế này nếu tiếp tục ăn hải sản về sẽ bị đầy bụng. 

Thẩm Hoa thức thời, kéo Đồng Quyên lại. 

- Vậy tạm biệt hai người nhé, hôm nào rảnh lại gặp. 

- Tạm biệt. - Mạc Tuân gật đầu chào ngay. 

Thẩm Lăng và Đồng Quyên có vẻ không muốn tách ra nhưng Lê Hương thì muốn ăn mì cho nhẹ nhàng rồi về nhà tắm rửa và đi ngủ. Cả ngày làm việc mệt mỏi, lại gặp phải Dương Huế hãm như 

vậy, cô cũng muốn thư giãn một chút. Lê Hương vẫy chào ba người kia, ra xe với Mạc Tuân. Hắn thở dài như trút được gánh nặng. 

- Em muốn ăn mì ở đâu? - Quán ven đường gần nhà em ạ. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!