Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

- Tính Dương Huế khá trẻ con, những chuyện như vậy không phải mới xảy ra một hai lần, tôi hiểu được. 

Dương Huế nhìn thấy Dực Minh nói chuyện với Lê Hương thì hùng hổ đi ra. Dực Minh gật đầu chào rồi đủng đỉnh mở cửa ra ngoài trước khiến Dương Huế phải chạy theo, trước khi ra khỏi cửa còn trừng mắt lườm Lê Hương cháy cả mặt. Cô cứ trơ ra. 

Họ đi khỏi Lê Hương mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. 

Thời buổi nào rồi mà còn có chuyện con gái nhà tài phiệt ra ngoài bắt nạt nhân viên trong shop của người yêu? Đó là chuyện xưa, thời xa xôi hoặc chỉ xuất hiện trên những bộ phim phản ánh thực trạng xã hội. Các thành phần phú nhị đại, phú tam đại chỉ ăn chơi trên tiền bạc của người nhà, khinh thường người nghèo, theo sự phát triển của xã hội văn minh đã giảm kinh khủng rồi. Các gia tộc tài phiệt càng giàu có, cho con đi học các trường danh giá bậc nhất thế giới, con cái họ càng giỏi giang, lịch sự và tôn trọng mọi tầng lớp xã hội. Tất cả đều nhờ vào sự giáo dục. Cha mẹ không dạy được thì nhà trường, xã hội dạy. 

Kiểu đại tiểu thư như Dương Huế rất hiếm 

thấy, trong khi phú nhị đại như Dực Minh, Mạc Tuân, Đồng Quyên mới là phổ biến. Lịch sự vô cùng, lịch sự cả với người lao công mặc dù có thể không hài lòng chỗ này chỗ khác nhưng họ không đời nào thô lỗ chửi người. Lê Hương chỉ là tiểu thư nhà giàu thông thường mà còn được giáo dục đàng hoàng, đi nhẹ nói khẽ cười duyên nữa là. 

Quản lý đi ra hỏi mọi chuyện. Lê Hương thắng thắn kể lại, chị ta gật gù cười. 

- Dực tổng đã trực tiếp xin lỗi em rồi, chuyện này coi như chưa xảy ra nhé. Chị nhìn thấy cũng giật mình. 

- Vâng ạ. Em không để bụng, cũng không đăng tin linh tinh lên mạng xã hội đầu, chị cứ yên tâm ạ. 

Quản lý hài lòng quay trở vào. Lê Hương cảm thấy những ngày sóng gió đang ngay trước mắt. 

Dương Huế đi theo Dực Minh vào thang máy. Dực Minh không nói chuyện với cô ta, Dương Huế cố gắng gây chú ý. 

- Dực Minh, sao anh không tin em mà lại nghe lời con nhỏ đó? Nó tông vào người em, còn đánh em nữa.. 

Dực Minh không trả lời vì có người vào thang máy, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Dương Huế càng bực mình, kéo tay gã, bắt gã phải nhìn mình. 

- Anh có nghe em nói gì không đấy? Anh dám đối xử với em như thế này à? 

- Em trật tự đi, ra xe rồi nói. 

Dực Minh nhìn những người đang đứng trong thang máy, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng Dương Huế không nghe, cứ kêu ầm lên. 

- Họ thì sao chứ? Họ có biết chúng ta là ai đâu? Em cần mặt mũi hơn cần em sao? Dực Minh... 

Dực Minh nhíu mày lạnh lùng nhìn Dương Huế, mắt lóe lên sự chán ghét khiến Dương Huế sững người lại. Mỗi lần gã tức điên lên đều nhìn cô ta như vậy. Dương Huế trừng trừng nhìn lại, mắt đỏ ngầu như chực khóc. Dực Minh mặc kệ, nhìn thẳng về phía trước, khi thang máy xuống đến tầng hầm, gã điềm nhiên bước ra, cứ như không có Dương Huế bên cạnh vậy. 

Cô ta tức giận chạy theo, gào lên. - Dực Minh... 

Gã lấy chìa khóa điện tử ra mở cửa xe, bước nhanh về phía đó, không chờ Dương Huế khiến cô ta phải chạy theo. Dực Minh mở cửa xe, ngồi vào. Dương Huế chạy vòng sang bên kia nhưng Dực Minh không mở cửa cho cô ta. Dương Huế trừng mắt đập vào kính xe.. 

- Mở ra ngay, Dực Minh, anh có còn muốn hẹn hò yêu đương gì không? 

Dực Minh tức điên cả người, nới cà vạt, mở 

cửa xe. Dương Huế ngồi vào đóng cửa lại, gào lên. 

- Anh quá đáng lắm, tôi là người yêu của anh đấy. 

- Cô thử nhìn lại bộ dạng của mình xem có xứng là người yêu của Dực Minh này không? – Gã trừng mắt nhìn sang, mặt đanh lại, khóe miệng Cong lên khó chịu. -Tôi là người kiên nhẫn và dễ chịu nhất mà cô từng gặp đấy, Dương Huế ạ. Mười năm nay tôi chưa từng nổi giận quát mắng bất cứ ai nhưng hiện giờ, ngay lúc này, tôi muốn quát vào mặt cô.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!