Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Cô kéo chăn trùm lên người vì lạnh, nghiêng đầu tránh. 

- Anh đưa cho em đi, em tự ăn được. 

Mạc Tuân thoáng thất vọng nhưng vẫn cười gượng, đưa bát cháo cho Lê Hương. Cô nhận lấy, tay khẽ run lên, xúc từng thìa ăn, khó khăn nuốt xuống. Đã quá giờ cơm, Lê Hương cũng thấy đói nên miễn cưỡng ăn hết nửa bát. Mạc Tuân ngồi bên cạnh nhìn, hạ giọng nịnh nọt. 

- Ăn thêm chút nữa đi. Ăn ít sẽ say thuốc đó. Lê Hương lắc đầu, nặng nhọc nói.

- Đưa thuốc cho em... Em khó chịu, muốn ngủ. 

Mạc Tuân không dám phản đối, lấy thuốc đưa cho Lê Hương. Cô chẳng biết đó là thuốc gì, thấy có ba viên thì bỏ cả vào miệng, đón lấy cốc nước uống. Đầu cô đau rần rật, người mỏi nhừ. Lê Hương trả cốc cho Mạc Tuân rồi nằm xuống trùm chăn lút đầu. 

Mạc Tuân nhìn cô với ánh mắt xót xa, nói nhỏ. 

- Anh dọn sơ chỗ này rồi đưa em lên tầng cho thoải mái. 

Lê Hương ậm ừ trong cổ họng, không nói thành tiếng. Mạc Tuân bê bát cháo và cốc nước vào bếp, đổ chỗ cháo thừa đi, xả nước. Hắn như người kiệt sức, đứng chống tay lên bồn rửa, đầu cúi thấp, thở dốc khó chịu, lông mày nhíu chặt, mắt nhắm nghiền lại. 

Phải đến năm phút sau Mạc Tuân mới ngẩng lên, đôi mắt tăm tối, động tác không thuần thục 

mà rửa bát và cốc rồi úp lên. Mạc Tuân tìm bánh và sữa trong tủ lạnh, tự giải quyết bữa tối cho mình rồi ra phòng khách, nhẹ nhàng ngồi xuống bế Lê Hương lên. Cô ngủ mê man không biết gì, Mạc Tuân bế cả người lẫn chăn, cẩn thận đi lên tầng, mở cửa vào phòng, đặt Lê Hương lên giường. Hắn vào nhà tắm giặt khăn, đắp lên trán cho cô rồi ngồi thần người bên giường nhìn Lê Hương chằm chằm không rời mắt. Khuôn mặt Mạc Tuân trầm xuống nhưng không thể hiện biểu cảm nào, chỉ đôi mắt sâu thẳm kia đong đầy sự lo lắng và xót xa. 

Mạc Tuân bề một chậu nước ra, giặt khăn vắt khô đặt lên trán nóng hổi của Lê Hương. Cô nhíu mày khó chịu quay mặt sang bên kia. Mạc Tuân kéo chăn đắp cho Lê Hương vì thấy cô khẽ run lên. 

Hắn cứ ngồi như vậy, thay khăn, thay nước lau hạ nhiệt cho Lê Hương cho đến gần ba giờ sáng, Cơn sốt lui đi hắn mới ngả đầu lên giường, nắm tay Lê Hương trong chăn, ngủ gục mất. 

Lê Hương tỉnh lại, cảm thấy mình giống như vừa trải qua một vụ tai nạn thập tử nhất sinh, cả người mỏi nhừ, nhớp nháp khó chịu. Cô mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, trần nhà có dán một bức hình ô cửa sổ để mỗi sáng tỉnh lại Lê Hương đều biết đây là căn phòng của cô ở kiếp sống thứ hai.

Lê Hương mỉm cười nhìn bức hình một hồi, cựa mình thì thấy tay vướng như bị ai đó nắm. Cô quay sang nhìn, ngạc nhiên khi thấy Mạc Tuân đang ngồi dưới đất, gục đầu trên giường ngủ trong tư thế không thoải mái, bài tay hắn luồn vào trong chăn, nắm lấy tay cô. 

Hôm qua cô phát sốt hắn đã ở bên cạnh chăm sóc, cho cô ăn cháo, uống thuốc, thức đêm để đắp khăn hạ nhiệt, Lê Hương có lơ mơ tỉnh lại mấy lần đều nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn. Cô nhìn người đàn ông đang ngủ gục bên giường, trong lòng khó chịu. 

Phải làm thế nào với hắn bây giờ? 

Mạc Tuân này không phải là Mạc Tuân kiếp trước, mặc dù tính cách có tương đồng nhưng hoàn cảnh khác biệt đã tạo nên một con người khác. Hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, lẽ ra cô cũng xiêu lòng với hắn mới phải.

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!