Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

- Xe anh để bên kia đường, em có muốn đi đâu nữa không? 

Lê Hương vờ vịt nghĩ ngợi, đi cùng Mạc Tuân ra xe. 

- Em muốn tới công viên trò chơi. Lâu rồi không chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh ở đó. 

Mạc Tuần bỏ quần áo vào cốp xe, nhăn mặt.

- Công viên trò chơi? 

Lê Hương gật đầu lia lịa, cười đến dương quang chói lọi. 

- Em muốn ngồi thuyền khổng lồ, chơi tàu siêu tốc. 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương như nhìn người từ trên trời rơi xuống. 

- Em đã từng chơi những thứ đó à? 

- Vâng ạ. Thanh niên thời nay ai chưa từng chơi mấy trò đó chứ? Thích lắm. 

Lê Hương vẫn đứng bên cạnh xe, chẳng hề có ý định mở cửa. Nếu Mạc Tuân không đồng ý cô sẽ vùng vằng vẫy taxi đi luôn. 

Hắn nhìn cô một hồi, ánh mắt chao đảo, khuôn mặt lạnh lùng chẳng biểu cảm gì, cuối cùng gật đâu. 

- Được, anh đưa em đi. Chơi một lát rồi đi ăn tối nhé. 

Lê Hương thất vọng vì Mạc Tuân không phản đối, huy động hết cơ mặt để cười tươi tắn. 

- Vâng ạ. Cô mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào, ngâm nga hát. 

Mạc Tuân vào xe, liếc nhìn Lê Hương, từ từ lái xe đi. Chắc hẳn đang hoang mang lắm đấy, không hiểu tại sao cô lại khác với trước nhiều như vậy hoặc nghĩ rằng ấn tượng ban đầu của hắn về cô chẳng đúng tẹo nào, vốn dĩ Lê Hương không phải kiểu người mà Mạc Tuân vẫn tưởng. 

Vỡ mộng đi, thức tỉnh đi...

Lê Hương nhìn qua kính hông, cầu khẩn trong lòng. 

Lê Hương vào công viên trò chơi, bắt Mạc Tuân phải ngồi tàu cao tốc cùng cô rồi ngồi thuyền khổng lồ lắc qua lắc lại khiến hắn mặt xanh nanh vàng, xuống khỏi thuyền lập tức chạy ra bồn hoa nôn thốc nôn tháo. Cô không nhịn được, phá lên cười như nắc nẻ, cảm thấy dễ chịu vô cùng vì hành Mạc Tuân khốn khổ. 

Mạc Tuân xua tay. - Không chơi nữa...Anh đầu hàng. - Vừa mới đến mà, anh nói cái gì thế? 

Lê Hương đưa nước cho hắn súc miệng. Mạc Tuân lảo đảo ra ghế đá ngồi, thở dốc, lắc đầu. 

- Anh khó chịu quá. Cái kia có phải dùng cho người chơi không vậy? 

- Ha ha... Em thấy có sao đâu.Anh ngồi đây, em đi mua kem về cho anh ăn. 

Lê Hương vui vẻ chạy tới hàng kem mua hai cây kem ốc quế lớn vị dâu. Mạc Tuân không thích đồ ngọt nên cô muốn nhìn hắn ăn hết cây kem này. Không biết đêm về hắn có lợm giọng buồn nôn không? 

Khi cô quay lại, khuôn mặt Mạc Tuân gần như đã trở lại trạng thái trầm tĩnh, lạnh lùng, ánh mắt rất lạ. Lê Hương đưa kem cho hắn. 

- Anh ăn đi. 

- Cảm ơn em. 

Mạc Tuần ngập ngừng nhận lấy cây kem. Lê Hương ngồi xuống bên cạnh hắn, vui vẻ vừa ăn vừa nói: 

- Thật không ngờ anh cũng có thể đến mấy chỗ như thế này. Sớm biết vậy em đã không từ chối đi ăn tối với anh. 

Mạc Tuần nhướn mày, cắn một miếng kem nhỏ.

- Em không thích nhà hàng sang trọng à?

- Không ạ, gò bó lắm.

– Lê Hương nói dối. 

Cô là tiểu thư con nhà giàu từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa vốn đã quen với những nơi xa hoa, sang trọng, làm sao mà thấy gò bó được. Chẳng qua cô nói như vậy cho Mạc Tuân vỡ mộng về hình tượng một Lê Hương ngoan ngoãn, ngọt ngào, nền nã. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!