Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Cũng chẳng thấy anh ấy hỏi lại. Thứ con ở, đũa mốc muốn chòi mâm son. 

Mắt Cổ Phương đỏ rực lên, môi run run. Lê Hương nhìn cũng thấy thương nhưng đây là diễn xuất, cô không thể làm chệch đi một phần nào. Hoàng Cầm lắc đầu không tin, muốn khóc vì chiếc khăn tín vật mà cô đã dùng hết can đảm để thêu rồi tặng cho Tống Hàn lại bị coi như khăn thường để dùng. Lê Hương nhếch mép cười độc địa. 

- Mày nên biết vị trí của mình đi. Nếu còn lớ Xớ liếc mắt đưa tình với anh họ, tạo sẽ bảo bố mẹ bán mày vào nhà thổ. 

- Đừng mà... Cô chủ, van xin cô đừng bán tôi. 

Cổ Phương quỳ thụp xuống ôm chân Lê Hương. Cô nhìn người con gái đáng thương đang rưng rưng nước mắt khổ sở cầu xin mình, thể hiện vẻ mặt hả hê như Dương Huế kiếp trước. 

- Muốn được yên ổn sống thì phải ngoan ngoãn, thu liễm lại đi. Anh họ chẳng thiếu ong bướm vây quanh, đâu đã đến lượt một con ở như mày chấm mút. 

Lê Hương có chân đạp vào vai Cổ Phương khiến cô ngã nhào ra đất, nước mắt tí tách rơi xuống. Máy quay đặc tả vẻ mặt của Cổ Phương. 

- Cút. 

Khuôn mặt Lê Hương từ từ giãn ra, trở lại trạng thái bình thường. Đạo diễn hài lòng gật gù. 

- Tốt lắm, cảnh tiếp theo. 

Lê Hương cúi xuống đỡ Cổ Phương đứng dậy. 

- Chị có sao không? 

- Không sao. Em diễn còn hay hơn lúc tập đó. Làm chị bất ngờ.- Cổ Phương khách sáo khen ngợi. 

Lê Hương được khen, cười tươi roi rói. - Thật sao? Mong chị chỉ bảo thêm ạ. 

Cổ Phương mỉm cười với cô, đi ra ngoài cho nhân viên trang điểm dặm phấn lại để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Các diễn viên khác di chuyển vào bối cảnh, nhìn Lê Hương với ánh mắt khác hoàn toàn. Cô ra ngoài ngồi xem các đàn anh đàn chị diễn xuất, nhận nước từ Huỳnh Tôn.thì thầm. 

- Trời ơi, bà diễn tốt lắm đó. Tôi nhìn còn giật mình. 

- Thật không? Tôi chỉ bắt chước Dương Huế thôi. 

Huỳnh Tôn bật cười nho nhỏ. 

- Tốt thật mà. Bình thường mà lễ phép, ngọt ngào, giọng nói mềm nhũn như lụa, mọi người còn nghi ngờ không biết bà có diễn được vai ác không. Hồi nãy trường quay im phăng phắc còn gì. 

- Thật sao? May quá, tôi còn lo không biết mình làm có tốt không. Lần này tôi cũng nhiều lời 

thoại lắm, học mệt nghỉ, chỉ sợ mình quên. 

Họ ngồi một lát thì thấy đạo diễn quát ầm lên vì một cảnh quay không đạt, diễn viên đóng vai em gái của Tống Trang diễn quá kém, mãi không khóc lên được. Cảnh đó phải quay đi quay lại cả chục lần, đến khi diễn viên kia bị đạo diễn mắng cho phát khóc mới coi như đạt, mà khóc không phải vì diễn, khóc là vì bị mắng. 

Lê Hương quay được nửa phần của mình Dương Huế mới bắt đầu có cảnh quay. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!