Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Truyện full)

Khi Mạc Tuân đến shop quần áo, hắn thấy Lê Hương đang ở chỗ bàn giày rồi. Cô mặc váy công sở đơn giản nhưng tôn dáng, trông vô cùng nóng bỏng, mỉm cười ngọt ngào chào hắn. 

- Anh đến rồi ạ. Em cũng sắp xong... 

Mạc Tuân vui vẻ vì được gặp cô nhưng khi nhìn xuống giỏ quần áo mà Lê Hương đang xách, 

hắn vô cùng ngạc nhiên vì thấy toàn đồ sành điệu, dây nhợ lằng nhằng, hắn hỏi. 

- Em mua cho ai vậy? 

- Mua cho em ạ.- Lê Hương cười rạng rỡ. Gần đây em hay đi chơi với Huỳnh Tôn nên muốn mặc đồ giống với cậu ấy một chút. Huỳnh Tôn. toàn mặc quần áo màu đen, em thì nhiều váy trong tủ, không hợp chút nào. Cũng không thể mặc váy ngồi xe phân khối lớn được. 

Mạc Tuân cứng người, cơn ghen trào lên nghẹn ứ cổ họng nhưng hắn phải cố gắng kiềm chế lại, gồng cứng người để không thốt ra lời nào khiếm nhã. Lê Hương đang muốn đẩy hắn ra nên cố tình nhắc đến Huỳnh Tôn trước mặt hắn. Nếu hắn. phản ứng lại, có khi họ sẽ cãi nhau, Lê Hương càng có cớ đuổi hắn tránh xa khỏi cô nên hắn phải kiềm chế. 

Lê Hương biết hắn không hài lòng nhưng coi như không phát hiện ra, tiếp tục chọn mấy đôi bốt đen hầm hố đính phụ kiện loảng xoảng. Mạc Tuân chẳng có ý kiến gì, nhìn cô bỏ hai đôi giày bốt cao CỔ hầm hố vào giỏ rổ rồi đi sang dãy áo khoác da.

Mạc Tuân chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, khi cô thử áo khoác gia thì hắn cầm hộ giỏ đồ cho cô. Lê Hương ngạc nhiên vì thái độ hợp tác của Mạc Tuân, cố không để lộ ra ngoài, cười một cái thật tươi với hắn. Hắn nhận ra ngay, cảm thấy mình nhẫn nhịn. thật là đúng, đứng chờ cô thử hết áo 

da này đến áo khoác khác. Cô không thích mấy cái áo da đó nên cuối cùng chỉ lấy hai cái. 

Mạc Tuân xem đồng hồ hai lần vì muốn được đưa Lê Hương đi ăn. Nếu mua sắm mất quá nhiều thời gian, khi đi ăn sẽ vội vàng rồi lại phải đưa Lê Hương về kẻo muộn, hắn không muốn. 

Lê Hương nhận ra sự sốt ruột của hắn, vẫn loanh quanh trong shop xem hết cái này đến cái khác.

Mạc Tuân đi bên cạnh, cảm thấy Lê Hương thật xinh đẹp và đáng yêu. Cô cố tình khiến hắn mất kiên nhẫn thì hắn càng phải kiên nhẫn. Kiếp trước hắn không dành nhiều thời gian cho cô, chẳng bao giờ đưa cô đi mua sắm, kiếp này có cơ hội đời nào hắn bỏ lỡ.Dù đi ăn hay đi mua đồ thì Lê Hương cũng ở bên cạnh hắn cơ mà. 

Mạc Tuân nghĩ thông, cứ thế đủng đỉnh đi sau lưng nhìn cô cho đã con mắt. 

Đến khi ra thanh toán, Lê Hương lấy thẻ của mình đưa cho nhân viên, Mạc Tuân ngăn lại. 

- Lấy của tôi đi. 

Sau đó hắn cầm luôn cái thẻ mà Lê Hương đưa cho cô nhân viên. Lê Hương quay lại hỏi với khuôn mặt không hài lòng. 

- Anh làm gì thế? Em có thể tự mua cho mình mà. 

- Anh biết.

– Mạc Tuân mỉm cười, tâm tình nhẹ nhõm.

-Anh muốn mua đồ tặng em lâu rồi mà không có cơ hội, lần này được đi cùng chẳng lẽ anh lại để em trả tiền sao? 

Nhân viên thu ngân bịt miệng cười khúc khích. - Anh chị đẹp đôi lắm đấy ạ. 

- Cảm ơn cô.- Dù biết người ta chỉ khen cho lịch sự nhưng hắn vẫn thích nghe, khuôn mặt giãn ra tươi tỉnh hăn. 

Lê Hương làm bộ ái ngại. 

- Anh làm thế này lần sau em chẳng dám cho anh đi mua đồ cùng nữa đâu. 

Mạc Tuân lập tức câm nín, nhìn thẳng vào mắt cô một hồi nhưng rồi không nhượng bộ, thanh toán hết chỗ quần áo, giày dép, phụ kiện linh tinh mà Lê Hương mua. Hắn nhận hết đồ, xách cho Lê Hương, cô chỉ việc đi tay không ra ngoài. 

- Xe anh để bên kia đường, em có muốn đi đâu nữa không? 

Lê Hương nghĩ ngợi, đi cùng Mạc Tuân ra xe. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!