Lọc Truyện
Edit Khả Khả

Thân thể Vân Kiều rã rời, giọng nói nhẹ tựa lông chim, nhưng đủ để khiến tất cả mọi người ở trong phòng bất động.

Thiên Thiên suýt chút nữa đánh rơi tách trà, bọn ma ma, nha hoàn liếc nhìn nhau, đồng tử Bùi Thừa Tư co rút lại, khiếp sợ nhìn nàng.

Bùi Thừa Tư nhìn Vân Kiều, hắn phát hiện trên má nàng có vết trầy, vậy mà vừa rồi hắn không hề phát hiện ra.

Cảm giác áy náy dâng lên, những bất mãn vừa rồi lập tức tan thành mây khói. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bàn tay của Bùi Thừa Tư siết chặt mép bàn: “Không phải nàng đi tìm Nguyên Anh sao? Ở Kinh Thành này, ai dám động thủ với nàng?”

Vân Kiều nâng tay, đuổi hết cung nhân trong điện ra ngoài, sau đó từ từ ngồi xuống. Nàng nhận tách trà ngon do Thiên Thiên pha, nhấp một ngụm thấm cổ họng, sau đó mới khó khăn kể về chuyện ban ngày.

Nhớ lại chuyện kinh động hồn phách vừa rồi, vẫn khiến nàng hít thở khó khăn.

Dường như mùi máu tanh vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi.

“Nếu không phải Trần Thái Phó ra tay cứu, e là không chỉ Lật Cô xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể trở về…” Vân Kiều nhắm mắt.

Nàng phải nhanh chóng hồi cung trước khi cổng cung đóng lại, không tiện mang theo Lật Cô đang trọng thương về cung, chỉ đành phó thác cho Trần gia chăm sóc thay.

Khi xảy ra chuyện, Lật Cô bảo vệ nàng chặt chẽ dưới thân, một mình hứng chịu mấy mũi tên. Tuy Trần Cảnh nói không trúng chỗ chí mạng, nhưng chảy nhiều máu như vậy, hơn nữa thân thể của nàng trước giờ vẫn rất yếu…

Có thể giữ được mạng hay không, không ai dám chắc…

Bùi Thừa Tư không ngờ được Vân Kiều sẽ ra khỏi thành, nhưng trước mắt không phải là lúc để truy cứu, hắn nhìn vết trầy xước trên mặt Vân Kiều, sau đó hỏi: “Còn bị thương ở đâu nữa không? Hay là thỉnh thái y đến xem thử!”

“Không cần đâu!” Vân Kiều lắc đầu: “Lật Cô bảo vệ ta rất tốt…”

“Vậy thì tốt rồi,” Bùi Thừa Tư nhẹ thở ra, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, lúc này hắn mới nói: “Ta sẽ bảo Thái Phó điều tra rõ chuyện này, nàng cứ việc ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng rời khỏi cung nữa!”

Với câu trả lời này, Vân Kiều không mấy ngạc nhiên, chỉ càng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng nàng cũng không bỏ qua chuyện này như vậy, chủ động nhắc: “Trước mặt Thái Phó ta không tiện nói ra, nhưng ta cảm thấy việc này có liên quan đến phủ Bình Hầu. Nếu thật sự muốn tra rõ, chi bằng bắt đầu tra ở đây đi!”

Bùi Thừa Tư đỡ trán nói: “Được!”

Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, ánh nến không thể chiếu đến, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Vân Kiều uống hết chén trà nhỏ trên tay, đột nhiên nhớ đến tình hình vừa rồi, nàng hỏi: “Vừa rồi, chàng nói có chuyện muốn nói với ta…là chuyện gì?”

Bùi Thừa Tư nghe nàng hỏi liền ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra ý đồ mình đến đây, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Vân Kiều, hắn lại không thốt nên lời.

“Không phải chuyện quan trọng gì,” Bùi thừa Tư hơi do dự, tạm gác sang một bên: “Nàng tạm thời cứ nghỉ ngơi đi, hôm khác nói sau!”

Nói xong, hắn lấy lý do xử lý chính vụ, rời khỏi Thanh Hòa Cung.

Vân Kiều nhìn hình bóng hắn biến mất trong màn đêm, chân mày hơi nhíu lại, bên trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Nếu thật sự không phải chuyện gì quan trọng, sao đáng để hắn đích thân đến đây?

Hình như, Bùi Thừa Tư vẫn còn xem nàng là cô nương ngốc dễ gạt như trước kia, hắn cho rằng mình nói gì thì nàng sẽ tin cái đó.

Vân Kiều cảm thấy vừa đau xót, vừa buồn cười.

Cửa cung đã đóng, dù có chuyện gì cũng chỉ có thể để đến ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều sai người xuất cung, đến Trần gia, lén lút đưa Lật Cô vào cung. Vốn nàng nghĩ ở trong cung có nhiều thái y, dược liệu quý giá gì cũng có, có thể từ từ dưỡng lại thân thể.

Nhưng, trời không chiều lòng người. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Sau khi vài viện phán, thái y xem qua, họ đều nói Lật Cô hiện giờ như đèn đã cạn dầu, không cách nào xoay chuyển, cho dù có dùng dược liệu quý giá thì cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm được vài ngày.

Vân Kiều nghe được, vành mắt đều đỏ lên, nhưng nàng cũng không thể giận chó đánh mèo lên các thái y, nàng chỉ xin bọn họ hãy nghĩ thêm vài cách khác.

Lật Cô mơ mơ màng màng, rất ít khi tỉnh, phần lớn thời gian đều chìm vào hôn mê, thỉnh thoảng nàng sẽ gọi “Đào Đào”.

Đó là nhũ danh của nữ nhi nàng.

Nửa đời trước, Lật Cô sống trong yếu đuối, làm trâu làm ngựa cho nhà vi phu, cho đến khi nữ nhi bị tra tấn đến chết ở Hầu Phủ, lấy đi nửa cái mạng của nàng, lúc này nàng mới tỉnh ra.

Nàng cắn răng nuốt hận tiếp tục sống, nhưng khoảng cách thân phận lại quá lớn, cho dù nàng có dốc sức thế nào cũng không thể báo thù cho nữ nhi.

Cho đến bây giờ, cuối cùng không thể cầm cự được nữa.

“Mạng này của ta vốn là do ngươi vớt về,” Khó khăn lắm Lật Cô mới tỉnh dậy, nhìn thấy Vân Kiều canh trước giường, nàng cố giữ tỉnh táo để khuyên: “Hưởng được nửa năm hạnh phúc, hiện tại, ta rất vui vì sắp gặp được Đào Đào…”

“Ngươi không cần phải áy náy, mà nên vui cho ta mới phải!”

Vân Kiều cố nén nước mắt, muốn nói “rồi sẽ ổn thôi!”, nhưng trong lòng cả hai đều rõ, lúc này, dù có lừa mình dối người thì cũng chẳng có ích gì.

Vân Kiều dụi mắt, nắm chặt cổ tay gầy trơ xương của Lật Cô, hứa: “Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ ác kia!”

Lật Cô khó khăn nặn ra nụ cười, rồi gật đầu.

Sau khi nhìn thấy nàng uống thuốc xong rồi đi ngủ, Vân Kiều liền đứng dậy trang điểm thay quần áo, đi đến Tử Thần Điện.

Những ngày qua, Bùi Thừa Tư cho người mang rất nhiều đồ vật ban thưởng đến đây, nhưng dường nhưng hắn đang trốn tránh nàng. Người không đến cũng không truyền tin báo cho nàng.

Nếu là người thức thời, có lẽ sẽ phối hợp giả ngốc, nhưng về chuyện này, Vân Kiều làm không được.

Chờ bên ngoài Tử Thần một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể gặp được Bùi Thừa Tư, Vân Kiều không có ý định lùi bước, nàng hỏi thẳng vấn đề: “Chuyện ngày ấy, chàng đã tra ra được gì rồi?”

Có lẽ, vì ngữ khí của nàng quá hùng hổ, nên khi Bùi Thừa Tư nghe được, hắn liền nhíu mày: “Ta biết nàng nôn nóng, nhưng việc này trọng đại, không phải vài ba ngày là có thể điều tra rõ được!”

“Chờ Trần Thái Phó lý giải ra mọi chuyện, ta sẽ cho nàng câu trả lời!” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Lúc trước, có lẽ Vân Kiều sẽ tin tưởng lời này không chút nghi ngờ, nhưng hôm nay lại không thể không nghi ngờ, nàng hỏi lại theo bản năng: “Nếu tra ra được việc này có liên quan đến Bình Hầu, chàng sẽ xử lý thể nào?”

Truy hỏi tận cùng thế này, giống như nàng đang nghi ngờ hắn sẽ thiên vị.

Vân Kiều biết lời này không đúng, nhưng nhiều ngày qua, Bùi Thừa Tư cố ý lảng tránh, thật sự khiến nàng dồn nén rất nhiều tức giận.

Quả nhiên, sau khi Bùi Thừa Tư nghe xong lời chất vấn này, sắc mặt liền trầm xuống.

Vân Kiều đã nhìn ra hắn đang bất mãn, nhưng nàng thật sự rất ghét quanh co lòng vòng, vì vậy nàng lên tiếng vạch trần: “Chàng sẽ vì cái gọi là đại cục, để đè ép chuyện này xuống sao? Hay là giơ cao đánh khẽ, rồi nhẹ nhàng cho qua…”

“Vân Kiều,” Bùi Thừa Tư gọi tên nàng, hắn lạnh giọng nói: “Cho dù nàng có lo lắng hoảng loạn cũng không phải là lý do để vô lễ trước mặt trẫm!”

Vân Kiều đối mặt với hắn, không hề né tránh.

Nàng xé rách lớp màn đoan trang lễ nghĩa mà hai tháng qua đã ngụy trang, vẻ mặt lộ ra vẻ kiên cường, giống hệt lúc trước, tựa như nếu không có đáp án thì nàng quyết không bỏ qua.

Bùi Thừa Tư bị nàng nhìn đến mức tức giận, hắn nói: “Nàng đã hỏi ra như vậy thì trong lòng đã có kết luận, hà tất gì phải hỏi ta? Dù cho ta có nói không phải, chẳng lẽ nàng sẽ tin sao?”

Vân Kiều yên lặng nhìn hắn: “Chỉ cần chàng dám nói bản thân mình chưa từng nghĩ như vậy, ta sẽ tin!”

Trời sinh nàng có đôi mắt cười, vốn luôn vui tươi, nhưng lúc này trong mắt nàng lại không hề có ý cười này, đồng tử trong veo đến kinh người.

Thậm chí, Bùi Thừa Tư có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt của nàng, đối diện với cái nhìn này, hắn thật sự không thể nói được lời trái lương tâm.

Thật sự hắn đã nghĩ như vậy.

Thế lực của Bình Hầu rất lớn, giống như gốc của một cây cổ thụ lâu năm, nó đã sớm chôn sâu trong triều đình từ lâu. Muốn nhổ tận gốc, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.

Ngay cả khi thật sự có ý nghĩ này thì cũng chỉ có thể mưu tính từ từ, không thể giải quyết trong một sớm một chiều. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Huống chi, nếu phái Bình Hầu ngã xuống, sau này trong triều chỉ còn độc nhất Trần gia. Trước khi Đế Vương dưỡng ra trung thần của mình, hắn không thể tuỳ tiện phá hỏng thế cân bằng này được.

Nếu trong chuyện này, Vân Kiều thật sự bị thương, đương nhiên hắn sẽ không tha cho Triệu gia, nhưng thực tế người bị thương chỉ là một hạ nhân đã có mâu thuẫn với Triệu gia từ trước…

“Ta có thể đồng ý với nàng, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ khiến Triệu gia phải trả giá!” Bùi Thừa Tư nhàn nhạt nói.

Suy đoán ban đầu đã được chứng thực, Vân Kiều đã hoàn toàn hiểu ý của Bùi Thừa Tư, nàng ngửa đầu che mắt: “Thời cơ chín muồi…”

“Nhưng nàng ta sắp chết rồi!”

“Người chết như đèn tắt, công đạo muộn màng thì có thể an ủi được gì?”

Nàng không muốn khản giọng cãi cọ với Bùi Thừa Tư, chỉ lẩm bẩm nói nhỏ, nước mắt tuôn rơi, không rõ là vì Lật Cô hay là vì nam nhân xa lạ trước mặt này.

Vân Kiều hiếm khi rơi lệ trước mặt hắn, sau ngần ấy năm ở chung, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bùi Thừa Tư mềm lòng, hắn trấn an: “Đây không phải là lỗi của nàng, có thể gặp được nàng, đã là may mắn với nàng ta!”

Hắn đứng lên, muốn ôm Vân Kiều vào lòng, nhưng lại bị nàng tránh đi. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Vân Kiều lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía hắn: “Đã đến nước này rồi, muốn nói gì chàng cứ nói hết đi!”

Bùi Thừa Tư sửng sốt, nhất thời hắn không hiểu được ý nàng đang muốn nói gì.

“Ngày ấy, khi ta từ bên ngoài trở về, chàng ở Thanh Hoà Cung chờ, chắc là đã suy nghĩ kỹ muốn nói điều gì với ta rồi. Chỉ là thấy ta xảy ra chuyện, cho nên mới tạm giờ gác qua một bên!” Vân Kiều thẳng thắn vạch trần, lại nói thêm: “Sớm hay muộn gì cũng phải nói, chi bằng nhân cơ hội này, nói rõ luôn đi!”

Nàng chưa từng thăm dò về chuyện bên Tử Thần Điện, nhưng nàng luôn nhạy bén với cảm xúc của Bùi Thừa Tư, nhìn thấy hắn đang cố ý lảng tránh, nàng cũng đoán được chuyện này phần lớn có liên quan đến mình.

Mấy ngày nay, Bùi Thừa Tư thật sự đang do dự không biết nên mở lời thế nào, thấy Vân Kiều nhắc đến, ánh mắt hắn nặng nề nhìn nàng, sau mới thấp giọng nói: “Từ khi ta ngồi ở vị trí này, quần thần liên tục dâng sớ, muốn ta lấp đầy hậu cung…”

Thanh đao treo trên đầu nàng bao lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống, tuy đau lòng là việc khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng nàng cũng không cần phải lo lắng nữa, những điều mà mỗi khi nghĩ đến khiến lòng nàng bất an.

Trước đây, mỗi khi nghe Trần Thái Hậu vô tình hay cố ý nhắc đến, Vân Kiều đều nghĩ rồi sẽ có một ngày như vậy.

Dù sao thì, có Đế Vương nào mà không có tam cung lục viện đâu. Bùi Thừa Tư đã không còn là tên thư sinh nghèo kia rồi, nào có ngoại lệ?

“…Một thời gian nữa, có lẽ sẽ có phi tần vào cung!” Bùi Thừa Tư chú ý đến phản ứng của Vân Kiều, hắn cố ý nói: “Nhưng nàng yên tâm, cho dù là khi nào, tuyệt đối sẽ không có ai vượt qua nàng!”

Vân Kiều cũng không lấy làm vui mừng, nàng cắn môi, có lẽ vì dùng sức quá nhiều, cho nên bật máu.

Bùi Thừa Tư thấy vậy, vội đưa tay ra ngăn lại.

Hắn mặc kệ để cho Vân Kiều cắn lấy tay mình, cho dù chảy máu cũng không thu lại.

Đôi mắt Vân Kiều ngấn lệ, đột nhiên nàng đẩy hắn ra, máu tươi lan ra giữa môi và răng, khiến nàng cảm thấy buồn nôn: “Giữa ta và ngươi, vì sao lại đi đến bước đường này?”

“Là ta có lỗi với nàng!” Bùi Thừa Tư nắm chặt cổ tay Vân Kiều không buông, máu tươi thấm đẫm áo hai người: “Chỉ là khi ngồi lên vị trí này, có rất nhiều chuyện nằm ngoài sự kiểm soát…”

Bên trong cửa cung sâu như biển.

Vân Kiều dùng sức bẻ ngón tay hắn ra, lảo đảo đứng dậy rời đi, không thèm quay đầu lại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!