Lọc Truyện

Muốn Trốn!? Không Có Cửa Đâu!

"Pí po…pí po…"

Tiếng còi ambulace vang lên từ hồi không dứt…

Một vài viên cảng sát đang phối hợp với những người cứu hộ cố gắng đưa những nạn nhân trong xe ôtô ra ngoài.

Cách đây không lâu có một cuộc đụng xe xảy ra, một chiếc xe bus vượt quá tốc độ và đâm ngang vào chiếc xe ôtô này khiến cả hai xe gần như biến dạng. Cũng may trên xe bus chỉ còn lại mình ông tài xế say rượu cũng không bị thương nặng gì… Nhưng trên chiếc xe ôtô kia lại có cả một gia đình ba người…

Người đàn ông đứng mũi chịu sào ngồi ngay vị trí lái xe bên bị đâm ngang kia, vụn kính ghim vào người ông ta máu thịt lẫn lộn phân không rõ ngũ quan trông mà rợn người. Dường như khi cảm nhận được nguy hiểm người đàn ông đó theo bản năng ôm lấy hai vợ con mình mà bảo vệ nên thương tích của ông ta cũng nặng nhất… Hoàn toàn không có khả năng cứu chữa. Người vợ của ông ta tuy được chồng bao trọn bảo vệ nhưng cũng gánh thương tích không nhẹ hình như bị đập đầu vào đâu đó máu từ trên trán chảy xuống không ngừng có lẽ đã tổn thương đến não bộ… Duy nhất chỉ còn đứa bé con của hai vợ chồng là được ba mẹ bảo vệ nên cũng không có thương tích gì chỉ là bị cú va chạm kia đánh thức khóc không ngừng…

"Oa..oa..oa…"

Phải gần một tiếng sau cảnh sát cùng cứu hộ viên mới có thể giải cứu thành công cả gia đình.

Người đàn ông khí tuyệt bỏ mình. Người vợ thì do mất máu quá nhiều đầu lại bị va đập mạnh hôn mê sâu không biết bao giờ tỉnh lại… Sau khi cảnh sát điều tra thì kết luận vợ chồng này không còn ai thân thích (hoặc có nhưng không điều tra ra được) nên đứa bé con của hai người sẽ được đưa vào nuôi dưỡng tại cô nhi viện…

Thời gian trôi qua rất nhanh nháy mắt đã 14 năm trôi qua, đứa bé bất hạnh ngày nào giờ đã trổ mã thành một thiếu niên trẻ tuổi… xinh đẹp (!?).

Ách~ Thực sự thì ngoài từ xinh đẹp này ra thì cũng không còn từ nào để hình dung vẻ đẹp của hắn. Mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng xinh đẹp khôn cùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch có vẻ hơi tái nhợt vì ít ra nắng, bờ môi mỏng manh màu hồng phấn hơi hơi nhếch lên tự nhiên có một cỗ ngạo khí, đôi mắt xanh lạnh lùng mang theo sự u buồn nhàn nhạt thường được giấu dưới hàng mi cong dài và dày… Kia không phải xinh đẹp thì gọi là gì?

Cũng bởi vì vẻ xinh đẹp này của hắn mà có không ít người có ý nhận nuôi hắn nhưng không quá một thời gian họ lại mạc danh kì diệu đem hắn trả lại cho cô nhi viện. Có người nói hắn mang đến điềm xui, nhận nuôi hắn không đến vài ngày làm ăn bỗng trở nên khó khăn thậm chí có người còn bị phá sản. Nếu không phải liên quan đến tiền tài kinh tế thì là liên quan đến mạng sống, có gia đình nhận nuôi hắn, nửa đêm không biết vì sao cả nhà bốc cháy, hai vợ chồng vì cứu hắn mà bỏ mạng…

Sau vô số sự "trùng hợp" như vậy không ai dám nhận nuôi hắn nữa, trẻ con trong cô nhi viện thì xa lánh cô lập hắn, thậm chí là bắt nạt, lén đánh đập hắn… bọn họ đều nói hắn mang đến xui xẻo nên không một ai dám thân cận hắn. Dưới sự cô lập cùng xa lánh như vậy hắn dần trở nên trầm lặng, thu mình với mọi thứ xung quanh cả ngày u buồn, không nói chuyện, không tiếp xúc với ai, nhiều khi còn không ăn không ngủ…

"Tại sao con trở nên như vậy? Những người đó không hiểu biết, lời nói của bọn họ con không cần phải để ý. Con chỉ cần sống vì mình là được rồi."

Viện trưởng cô nhi viện ôn hòa xoa đầu hắn. Bà vẫn luôn cười hiền hậu như vậy, vẫn luôn khoan dung như vậy…

"Viện trưởng người có thể nói cho con biết cha mẹ con là ai chưa? Người đã hứa sẽ kể cho con…"

Hắn muốn biết, muốn biết liệu có phải ba mẹ hắn vì biết hắn là một đứa trẻ gây họa, chuyên mang đến xui xẻo nên mới bỏ rơi hắn hay không? Hay là họ cũng vì hắn mà chết?

"Con thật muốn biết?" Viện trưởng do dự nhìn hắn…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!