Có nhiều chuyện Mục Vỹ đã chôn sâu trong ký ức, thật sự không muốn nhớ
lại.
“Năm xưa, con vừa gia nhập môn phái của Huyết Tôn thì được đệ ấy dạy cho U Minh Quy Trảo, nhưng học ba tháng mà con không lĩnh ngộ được gì. Song, một khi đã hiểu ra thì thoang cai la tu luyen thanh cong ngay!"
“Để được gia nhập vào môn phái của ta mà sáng sớm hôm nào con cũng tới gấp chăn cho ta. Con biết ta thích ngủ nghiêng sang trái nên luôn chú ý điều chỉnh vị trí khi gấp chăn. Vì con sợ ta ngủ nghiêng bên đó sẽ đè một bên gối xuống, làm hai bên mất cân bằng".
"Con biet ta thích uong trà Cuu Diep Tuyết Liên trên đỉnh nui trước mỗi lần suy nghĩ vấn đề, vì ta từng nói loại trà này rất thơm, có thể khiến ta tĩnh tâm. Có một lần hết trà, con chẳng ngại xa xôi đi cả đêm để hái về cho ta, sau đó còn pha cho ta uống, nhị sư phụ của con đã kể cho ta nghe chuyện này!"
"Ngày xưa ... ”
"Sư phụ!"
Diệp Thu không thể đứng vững được nữa, quỳ bụp xuống đất.
Đôi mắt của y đã đẫm lệ.
"Không phải con không tin ta à? Để ta nói tiếp!", Mục Vỹ nước mắt lưng tròng, cười nói: "Con thức tỉnh Chí Thánh Quỷ Thể, bị vạn quỷ quấn lấy một ngày một đêm và chịu đau đớn như bị côn trùng đục khoét. Nhị sư phụ của con đã tiêu hao máu huyết để áp chế con, cuối cùng ta đã dùng tu vi nghìn năm của mình để đả thông kinh mạch cho con nên con đã tăng liền ba tầng cảnh giới".
"Con còn nhớ ta đã nói gì không? Ta nói cái mạng nhỏ của con không phải của riêng con, mà còn là của hai người sư phụ chúng ta nữa. Con mà dám chết thì ta sẽ lôi con từ dưới âm phủ về rồi tẩn chết!"
"Đại sư phụ!"
Diệp Thu dập đầu lia lịa xuống đất, đôi mắt đã đỏ hoe.
“Sư phụ, đồ nhi nhớ, nhớ hết ạ!"
Giọng nói của Diệp Thu đã khàn đặc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, y gào lên: "Đồ nhi nhớ năm xưa đã bị lão hồ ly của núi Huyền Sơn hạ độc và không thể chữa trị, chính sư phụ đã dùng máu thịt của mình để luyện thành đan dược trị độc cho đồ nhi, còn nhị sư phụ thì đánh đến tận núi Huyền Không và giết lão già độc ác đó!"
"Đồ nhi chưa từng quên những chuyện này, chưa bao giờ cả!"
Diệp Thu đã khóc sướt mướt, gào lên với giọng thổn thức, như muốn dốc hết mọi sự cô đơn và tủi hờn cùng nhớ nhung của bao năm qua ra.
"Đứng dậy đi, đồ đệ ngoan!"
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới lau nước mắt và đỡ Diệp Thu dậy.
"Sao con lại ở đây? Cả vạn năm rồi!"
“Sau khi người rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên, con đã cố đột phá mười tầng cảnh giới Vũ Tiên để tăng tu vi, vì vậy ... đã liên tục giết người để hoàn thành Chí Thánh Quỷ Thể của mình. Sư phụ cũng biết đấy ạ, Chí Thánh Quỷ Thể của con vốn dùng quỷ hồn để nâng cao tu vi mà, với lại con chỉ giết những kẻ đáng chết thôi!"
Diệp Thu giải thích: "Nhưng sau này, nhị sư phụ bảo con đã trở nên tồi tệ vì muốn nâng cao tu vi, vì thế đã dẫn con vào hang động này và lập chưởng ấn nói, nếu không được hai sư phụ cho phép mà dám vượt qua chưởng ấn này thì sẽ không bao giờ coi con là đồ đệ nữa".
"Con cứ tưởng nhị sư phụ chỉ tức giận nhất thời thôi, vì thế chưa từng dám rời đi nửa bước, thế rồi một vạn năm đã trôi qua ... "
Nghe đến đây, Mục Vỹ ngẩn người.
Diệp Thu đã chờ cả chục nghìn năm chỉ vì một câu nói của Huyết Kiêu.
Nhưng han là người hiểu ro hon ai het vì sao Huyet Kiêu lại làm vậy.
“Đại sư phụ, người đến rồi, nhưng nhị sư phụ đâu ạ? Người đang ở đại thế giới Vạn Thiên mà phải quay về đây, có phải nhị sư phụ lại giận con chuyện gì rồi không ạ?", Diệp Thu vội hỏi: "À, sao người lại thay đổi diện mạo, hơn nữa khí tức cũng khác hẳn, còn thực lực thì, người đang che giấu thực lực ạ?"
"Diệp Thu, Diệp Thu!"
Thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Thu, Mục Vỹ nói: "Ta phải nói cho con biết chuyện này, con phải nghe cho kỹ, rõ chưa?"
"Đại sư phụ nói đi ạ!"
"Ta của kiếp trước đã đến đại thế giới Vạn Thiên và đi từng bước lên đỉnh cao, sáng lập Vỹ Minh trở thành một thế lực mạnh mẽ của nơi đó. Nhưng sau này, vì lấy một món bảo bối mà ta đã chết mất xác và nổ Tiên Nguyên. Dù thể xác đã biến mất, nhưng linh hồn của ta vẫn tồn tại, sau đó may mắn sao đã hồi sinh vào thân xác của cậu thanh niên trùng tên họ này!"
"Sư phụ xuất phát từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục rồi tới tiểu thế giới Tam Thiên. Nhưng bao năm đã trôi qua, vật còn người mất, Huyết Kiêu thì ... ”
“Nhị sư phụ làm sao ạ?"
Diệp Thu căng thẳng hỏi, y đang lo Huyết Kiêu không tha lỗi và vẫn giận mình.
"Huyết Kiêu, đệ ấy ... đã mất rồi!"
Uỳnh ...
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một luồng sức ép trong hang động chợt nổ tung, thậm chí đến đại trận cũng lung lay chực tan vỡ.
Mục Vỹ bị bắn ra một phía, xương cốt toàn thân kêu răng rắc như bị gãy, sau đó hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
"Diệp Thu!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!