"Ngươi kêu gì thế hả?", Thác Bạt Gia nhìn Tang Hợi rồi nhếch miệng hỏi.
“Ta đau quá!”
Tang Hợi tái mét mặt, gân trên cánh tay sưng to tướng. Nhưng dù gã có dùng hết sức thì cũng không thể phá vỡ cương khí hộ thân của Mục Vỹ được.
“Hai ngươi đừng làm mất mặt ở đây nữa!"
Cuối cùng, Lưu Minh đã ra tay.
Giờ hắn ta không màng tới chuyện từng người tấn công một nữa, vì nếu cứ để thế này thì chính phe của bọn hắn ta mới mất hết sạch thể diện.
"Linh Ngự Cửu Thiên!"
Lưu Minh khẽ hô lên một tiếng rồi xoay tròn, chân nguyên dày đặc toa ra từ người hắn ta.
Chúng hình thành một cơn lốc chân nguyên ngang tàng, sau đó cuốn lấy người Lưu Minh rồi mang theo tiếng gió thét gào cuốn về phía Mục Vỹ.
"Địa Diệt Chưởng!"
Thấy cơn lốc cuốn tới, Mục Vỹ bình thản tung một chưởng ra.
Uỳnh ...
Sau đó, đã có người phải lùi bước.
Lưu Minh lảo đảo ngã xuống đất, tạo thành một cái hố sâu năm mét.
Nền đá cũng xuất hiện vài vết nứt.
Trông thấy vậy, mọi người xung quanh đều ngẩn ra.
Vì bọn họ biết rõ sàn đấu dưới chân được làm từ đá Hoa Cương.
Ngày thường, dù họ có dùng hết sức để đấm xuống nền đá này thì cũng không thể tạo thành một vết gì, chứ đừng nói là nứt mặt đá.
Thế này thì biến thái quá rồi!
Đôi tay Lưu Minh tê rần, chân thì đau nhức.
Tên này là quái vật phương nào vậy?
Ba người đứng tụm lại rồi nhìn Mục Vỹ với ý chí chiến đấu cao vời.
“Cùng lên!"
Lúc này, họ không còn để ý gì đến thể diện nữa rồi.
Nếu họ thua Mục Vỹ thì mới là mất mặt thật sự.
"Hả? Bắt đầu đánh hội đồng à?”
Thấy thế, Cửu Nhi bật cười.
Ba tên đó đứng thành hình tam giác rồi ngăn cản mọi hành động của Mục Vỹ.
"Thiên Diệt Chưởng!"
Song, lúc này Mục Vỹ không chút nể nang mà tung một chưởng ra.
Rầm, tiếp đó là các tiếng ngã khuy, ba người kia liên tục lùi lại rồi nằm bất động.
“Sư huynh!"
Thấy ba người đó ngã xuống, Diệu Tiên Ngữ biến sắc mặt rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ oán trách, sau đó vội vàng chạy tới.
"Ba vị sư huynh không sao chứ?"
Cô ta nhìn họ rồi quan tâm hỏi han.
“Chúng ta thì sao được chứ?", ba người đó lập tức đứng dậy, Tang Hợi không nhịn được bật cười.
"Còn thích thể hiện nữa không?"
Diệu Tiên Ngữ nhìn ba bọn họ rồi tức giận nói: "Muội đã nói rồi, các huynh không phải đối thủ của sư phụ đâu, đến Ngọc Khuynh Thiên còn bị Mục sư phụ hạ gục nữa là. Nửa năm đã trôi qua, giờ sư phụ đã tiến bộ thêm một bậc rồi, sao ba huynh địch lại được người chứ!"
"Sao cơ?"
Thác Bạt Gia trợn tròn mắt rồi hỏi với vẻ khó tin: "Ngọc Khuynh Thiên cũng bị Mục Vỹ hạ gục u?"
Ba người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, không nói được gì nữa.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, sao muội không nói sớm hả?", Lưu Minh ảo não nói.
Tang Hợi cũng chán nản nói: "Tiểu sư muội, nếu muội nói cho bọn ta biết sớm hơn thì chúng ta sẽ không tỉ thí với hắn đâu, Ngọc Khuynh Thiên ... tiểu tử đó là quái vật đấy!"
Thác Bạt Gia đã không thể thốt nên lời được nữa.
Mục Vỹ nhìn Lộc Minh ở phía khác rồi cười nói: "Ngươi có muốn làm tí không?"
“Thôi khỏi!"
Lộc Minh thầm thấy hoảng sợ.
Y mới ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử thôi thì thử thiếc nỗi gì? Định tự sát chắc?
"Được rồi, đừng tưởng ta không biết các huynh đang nghĩ gì, đại chiến Hoa Lưu chua diễn ra đau, tốt nhat bay gio cac huynh hay đoc thuc đam tieu tử kia tập luyện đi", Diệu Tiên Ngữ cất giọng với vẻ dạy dỗ.
“Muội muội, muội về rồi à?"
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện.
Người đó im hơi lặng tiếng như không hề có mặt ở đây, nếu không lên tiếng thì chắc ai cũng nghĩ mình gặp ma rồi.
"Ca ca!"
Trông thấy người đó, Diệu Tiên Ngữ chạy nhanh tới rồi cười nói: “Ca, ngày nào huynh cũng bế quan tu luyện, muội về được nửa năm rồi mà cũng không biết".
“Thế à?”
Người thanh niên đó cười đáp: "Ta còn lạ gì muội nữa? Muội về được nửa năm rồi mà ta có thấy mặt mũi đâu đâu, không biết muội đang nghĩ gì nữa”.
Diệu Tiên Ngữ đỏ mặt nói: “Ca, đây chính là vị sư phụ Mục Vỹ mà muội từng kể cho huynh nghe đấy. Sư phụ, đây là Diệu Thanh Vân, ca ca của con!”
"Mục Vỹ, ta đã nghe danh của ngươi rồi".
Diệu Thanh Vân nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười.
Diệu Thanh Vân thoạt nhìn như một thư sinh nho nhã, y đứng đó không hề cho người ta cảm giác nặng nề chút nào, ngược lại còn rất thân thiện.
“Chào!"
Mục Vỹ gật đầu.
Nếu Mục Vỹ đoan không nhầm thì với khí tức này, Diệu Thanh Vân phải ở tầng thứ tư cảnh giới Sinh Tử rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!