Nước?
Ai mà chả biết thủy khắc hỏa.
Biết bao nhiêu người ở đay, tất nhiên se có cường giả tinh thông nguyên tố Thủy hành.
Nhưng bọn họ nhận ra rằng nước bình thường không hề khắc chế được Hỏa Lưu.
Kể cả khi một vài cao nhân sử dụng dị thủy mà họ thu phục được thì cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân với Hỏa Lưu mà thôi, trấn áp gã là điều không tưởng.
Nước khắc lửa không sai, nhưng khi thế lửa lớn đến trình độ nhất định thì nước sẽ trở nên yếu thế.
Cứ tưởng Mục Vỹ sẽ có cách gì hay ho chứ, ngờ đâu loay hoay cả buổi nảy ra được ý này, mọi người không khỏi lộ vẻ thất vọng.
"Tiền bối, bắt đầu thôi!"
Nhưng giờ đây Mục Vỹ không quan tâm họ đang nghĩ gì, ra lệnh, Vô Cực Ngạo Thiên nhanh chóng lao ra.
Trận pháp Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh sắp tan vỡ do không còn được mọi người duy trì nay lại được một mình ông ta chống đỡ
Nhưng ro rang chỉ một mình Vô Cực Ngạo Thiên thì không đủ để duy trì nên sức mạnh của trận pháp đã yếu đi trông thấy.
Âm thanh rắc rắc rắc vang lên liên hồi, trước tình huống đó, Vô Cực Ngạo Thiên vẫn tiếp tục chống đỡ đại trận một mình nhưng còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên bên cạnh ông ta.
"Tiểu tử, cậu đang làm cái quái gì thế?"
Vô Cực Ngạo Thiên sốt ruột thét lên: "Ta không trụ được bao lâu nữa đâu!"
"Ta biết!"
Mục Vỹ vẫn không nhúc nhích.
"Kha kha, không ngo cac ngưoi tin loi mot thang nhoc con, han ma nhốt được bản tôn ư? Đừng có mơ!"
Hỏa Lưu cào trận pháp Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh một phát, tiếng nứt vỡ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đã đến nước này thì nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Có thể thấy rất rõ trận pháp đã đến bên bờ sụp đổ.
Đại trận như giăng đầy mạch máu của con người xuất hiện chi chít vết nứt, mở rộng đến tay, chân, ngực, sau đó là cổ, cuối cùng từ từ lan đến trán.
'Tiểu tử, chỉ còn chút nữa thôi, không ra tay là tiêu đời đấy!", trán Vô Cực Ngạo Thiên thấm đẫm mồ hôi.
Ai mà đứng ở vị trí của ông ta lúc này thì đã gục ngã từ lâu.
Nhưng dù gì ông ta vẫn là Vô Cực Ngạo Thiên nên còn trụ được.
Rắc ...
Sau cùng, dường như chỉ còn vùng trên đỉnh đầu đại trận là nơi duy nhất còn lành lặn.
Nhưng tiếng rắc ấy vừa vang lên trong nháy mắt thì Mục Vỹ nhúc nhích!
Cái nhúc nhích ấy làm dấy lên sự thay đổi rất lớn trên người hắn.
Tiếng róc rách truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể.
Một dòng nước màu đen xuất hiện từ mỗi một góc bên trong hắn.
Dòng nước ấy vừa hiện ra thì Mục Vỹ bay lên.
Ngay khoảnh khắc hắn bay lên trời, dòng nước trong cơ thể biến thành những sợi tơ cuộn tròn đồng thời kéo đến vị trí trông giống đầu người của đại trận.
Dòng nước mảnh đến mức như một sợi chỉ bị kéo là đứt ngay.
Dù vậy thì Mục Vỹ vẫn không hề mất bình tĩnh chút nào.
Lúc này, hắn như biến thành một tú nữ đang tập trung may bức tranh phượng hoàng của mình.
Đinh ...
Ngay khi dòng nước đi vào trận pháp Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh thì tiếng đinh vang lên, những sợi tơ tinh tế ấy len lỏi vào trong đại trận.
Các mạch máu người đã bị tàn phá kia sau khi được tưới nước thì phát ra âm thanh đinh đinh đầy hân hoan.
Trận pháp đang được sửa chữa!
Tất cả mọi người đều sững sờ trước hình ảnh ấy.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đại trận sắp vỡ tan được Mục Vỹ cho chút nước vào thì phục hồi ư?
Bấy giờ Hỏa Lưu cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng.
Gã quyết định tóm lấy đại trận bằng cả hai tay và dùng sức thật mạnh.
Xèo xèo ...
Đúng lúc đó, tiếng xèo xèo truyền đến, ngọn lửa trên tay Hỏa Lưu vừa tiếp xúc với trận pháp thì bất ngờ bốc khói.
Lửa tắt dần, lông cũng bắt đầu rụng.
Trận pháp trở lại bình thường, không chỉ chống lại được gã mà còn khắc chế
gã!
"Sao có thể như vậy được?"
Phát hiện này khiến Hỏa Lưu toát mồ hôi lạnh, song mồ hôi chưa kịp tiết ra đã bị ngọn lửa trên người gã đốt bốc hơi.
"Sao không được?"
Mục Vỹ hừ lạnh, tiến lên một bước.
Tiếng nước róc rách vang lên, trên bầu trời lúc này như có hàng tỷ con sứa vươn cao các tua miệng lan tỏa khắp nơi.
Khi các con sứa lan rộng, Mục Vỹ vung hai tay, những sợi tơ nước nghe theo mệnh lệnh, bắt đầu đi theo quỹ đạo đã được vẽ ra sẵn.
Vô Cực Ngạo Thiên ngạc nhiên nhận ra dường như trận pháp này đang thay đổi.
Không!
Chính xác hơn là đang trùng sinh!
"Tiền bối, giờ không phải lúc để sững sờ đâu!"
Mục Vỹ xoay người, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ, mồ hôi trên trán chảy từng giọt từng giọt xuống.
"À, biết rồi biết rồi!"
Vô Cực Ngạo Thiên hoàn hồn, vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, đại trận tỏa sáng lấp lánh.
"Sao có thể! Không thể nào, không thể nào!"
Đôi tay khổng lồ của Hỏa Lưu vỗ mạnh vào trận pháp.
Nhưng tiếng xèo xèo vang lên, tay gã bốc khói dữ dội, bị dòng nước phá hủy.
Lửa tắt, cơn đau thấu xương khiến đầu Hỏa Lưu đau như bị búa bổ.