Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Làm sao phá giải?" 

             "Rất đơn giản!", Mục Vỹ chỉ vào chính giữa bên dưới Tứ Phương Kết Ấn, nói: "Cô nương chỉ cần đánh một luồng chân nguyên vào vị trí này là kết giới sẽ bị phá vỡ!" 

             "Đơn giản thế sao? Sao ngươi không tự làm luôn đi!", Lạc Tuyết làu bàu. 

             Mục Vỹ đen mặt, chẳng biết nên nói thế nào: "Ta đang ở trong mà..." 

             "À, đúng rồi ha, ta quên ngươi bị nhốt!" 

             "..." 

             Mục Vỹ không biết đây là lần thứ mấy mình cạn lời nữa. 

             Tiểu nha đầu này có thể sống tại Tứ Nguyên Phong Địa đến bây giờ đúng là kỳ tích. 

             Lạc Tuyết nói rồi cúi người xuống kết ấn, tình cờ là đứng ở góc độ này Mục Vỹ nhìn thấy cái gì đó màu trắng. 

             Nhưng nghĩ đến việc tiểu nha đầu này quá đơn thuần, Mục Vỹ vẫn quay đầu đi. 

             "Cô nương, không được!" 

             Đúng lúc đó, một tiếng quát đột nhiên vang lên. 

             Ngay khi tiếng gầm hết truyền đến, một bóng người lao thẳng đến với tốc độ nhanh như chớp. 

             Lúc này, bàn tay Lạc Tuyết chỉ còn cách nơi đang lộ ra kia một chút. 

             Thế mà nha đầu kia lại dừng ngay lúc này! 

             Dừng ngay lúc này… 

             Mục Vỹ hồn về nơi xa. 

             Bởi vì bóng người đang chạy như bay tới không phải người khác, chính là Trí Nhạc! 

             Là con lừa trọc đó! 

             Tình hình lúc này thà gặp người khác còn hơn gặp gã ta! 

             Người này đã ăn thịt người là ăn từ đầu đến chân luôn, đừng hòng nhả cho ai một khúc xương nào. 

             "A di đà phật!" 

             Trí Nhạc thấy Lạc Tuyết dừng lại bèn chắp tay trước ngực, trên mặt là vẻ đứng đắn giả tạo. Gã ta chân thành nói: "Cô nương không biết chứ kẻ này giết người ghê gớm lắm, từ khi tiến vào Tứ Nguyên Phong Địa đến giờ đã giết hàng nghìn người rồi!" 

             "Sao cơ?" 

             Những lời này làm Lạc Tuyết giật mình. 

             "Vị đại sư này, ta là Lạc Tuyết tới từ Đấu Thiên Tông của tiểu thế giới Đấu Khải. Ta có nghe hắn tự xưng là Mục Vỹ, nhưng hắn đã giết hàng nghìn người ư? Hắn chỉ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười thôi mà!" 

             "Lạc Tuyết thí chủ, có điều này cô chưa biết!" 

             Trí Nhạc hơi mỉm cười, vẻ mặt gã ta từ ái đến lạ. 

             "Đây là một kẻ giỏi ngụy trang, Tứ Phương Kết Ấn này được thi triển bởi Luân Vô Thường của tiểu thế giới Luân Hồi nhằm mục đích giam cầm người này, ngờ đâu để hắn chạy mất!" 

             Trí Nhạc nhìn Mục Vỹ với vẻ thù oán, giọng điệu đầy bi thương: "Vì rủ lòng từ bi mà mấy vị sư đệ của ta bị hắn lợi dụng sơ hở, giết chết luôn đấy!" 

             "Cái gì?" 

             Lạc Tuyết há hốc miệng, cô ấy che miệng rồi nhìn Mục Vỹ bằng gương mặt cực kỳ căm ghét, hừ lạnh: "Thì ra ngươi là một kẻ giết người tàn bạo như thế, may lúc nãy ta không tin lời ngươi". 

             "Ta nói chứ đại mỹ nữ này, sao cô tin gã mà không tin ta?" 

             Mục Vỹ cạn lời thật sự: "Chẳng lẽ cô không biết con người lũ lừa trọc tiểu thế giới Di Lặc thế nào à?" 

             Nghe vậy, Lạc Tuyết lắc đầu. 

             Rồi luôn! 

             Dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cô ấy đã dập tắt mọi hy vọng của Mục Vỹ. 

             Thực lực cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất của tiểu nha đầu này đúng là đáng gờm đấy. 

             Nhưng thật sự phải cần trải đời nhiều lắm! 

             "Lạc Tuyết đúng không? Ta khuyên cô tốt nhất nên đề phòng gã đi, con lừa trọc đó đã gieo rắc tai họa cho không biết bao nhiêu thiếu nữ rồi, nói không chừng còn hại đời bao nhiêu nam nhân nữa đấy, nói gì là giết người!" 

             "Làm gì có chuyện đó!" 

             Chưa đợi Trí Nhạc nói gì thì Lạc Tuyết đã hậm hực phản bác: "Phụ thân ta từng nói hễ là người tu Phật đều theo đạo nghĩa cống hiến cho đời, sao vị đại sư này có thể lừa dối ta được, nhất định là tên biến thái nhà ngươi nói bậy nói bạ rồi!" 

             "Sao cô khờ quá vậy!", Mục Vỹ nói một cách chán nản. 

             "Lạc Tuyết thí chủ!" 

             Lạc Tuyết vừa định tiến lên thì Trí Nhạc bỗng nhiên phá lên cười: "Lạc Tuyết thí chủ, người xuất gia tự khắc có cách bắt những kẻ ác ôn như hắn nói thật". 

             "Được!" 

             Nghe Trí Nhạc nói vậy, Lạc Tuyết thẳng thừng đứng sang một bên nhường đường cho gã ta, đã thế còn trợn mắt nhìn Mục Vỹ. 

             Vù vù... 

             Đúng lúc đó, một tình huống bất ngờ xảy ra. 

             Trí Nhạc đang tiến lại gần Mục Vỹ bất chợt quay phắt người lại và tung một chưởng thật mạnh về phía Lạc Tuyết. 

             Giây phút ấy xảy ra nhanh đến không ngờ. 

             Ngay sau đó, một cái chuông khổng lồ thình lình xuất hiện trên đầu Lạc Tuyết. 

             Ánh vàng lấp lánh chiếu xuống, bao trùm toàn thân Lạc Tuyết. 

             Khoảnh khắc ấy, cô ấy chỉ thấy cơ thể mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. 

             Lạc Tuyết sững sờ. 

             "Đại sư, ngươi đang làm gì thế?", người Lạc Tuyết nhũn ra, cô ấy uể oải nói. 

             "Lạc Tuyết thí chủ đừng sợ!" 

             Trí Nhạc phá lên cười: "Cô tiếp xúc với Mục Vỹ quá lâu, giờ ta chỉ đang đuổi sát khí ra khỏi người cô thôi, đợi lát nữa bần tăng giết người này đã rồi sẽ loại trừ sát khí cho cô một thể luôn". 

             Chuyện đã đến nước này, dù Lạc Tuyết có đơn thuần đến đâu thì cũng nhận ra vị đại sư này là một kẻ đạo đức giả. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!