Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Tiếng động cơ dần khuất xa, cuốn theo cả bụi cát đỏ quạch của vùng đất Haiti khô nứt. Trong làn gió đêm lồng lộng, ánh đèn xe mờ dần, chỉ còn lại dải sáng vàng kéo dài như một vệt sao vụt tắt nơi chân trời.

 

Tịch Dao đứng lặng bên rìa doanh trại, ánh mắt dõi theo cho đến khi không còn thấy bóng đoàn xe nữa. Cô khẽ cau mày, ánh mắt sâu như mặt hồ sắp dậy sóng. Sợi tóc nâu buông khỏi vành tai, chiếc áo blouse trắng phấp phới trong gió, mỏng manh nhưng cứng cỏi, như chính con người cô – dịu dàng mà kiên định.

 

Tựa như trực giác của người con gái giành cho người mình yêu từng bước qua chiến trường. Có gì đó không đúng, một cảm giác lạ lẫm len vào tim, vừa mơ hồ vừa khắc khoải.

 

Phía sau, Tề Du bước đến, giày quân dụng giẫm nhẹ lên nền đất sỏi, để lại vài tiếng kẽo kẹt khô khốc. Ánh mắt cô rơi theo hướng nhìn của Tịch Dao, dừng lại trên con đường xa bụi phủ.

 

“Chị muốn đi theo anh hai không?”

 

Giọng cô khẽ mà chắc, vừa như trêu ghẹo, vừa như thật lòng.

 

“Em có thể cho người hộ tống chị đi.”

 

Tịch Dao quay đầu, trong đáy mắt ánh lên một tia cười ấm áp, như ánh trăng rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Cô đưa tay bẹo nhẹ má Tề Du, động tác thân mật nhưng chứa đựng tình thương của người chị cả.

 

“Không đâu, anh ấy còn việc của mình. Chị cũng vậy, mỗi người đều có vị trí phải đứng. Hơn nữa...” Cô dừng lại một chút, môi cong lên thành nụ cười dịu dàng. “Anh Vũ dặn chị phải trông chừng con nhóc bướng bỉnh này nữa, chị mà đi rồi, ai quản nổi em đây?”

 

Quả thật, Tề Du vốn dĩ là một ngọn lửa, vừa sáng, vừa dữ, vừa không cho ai lại gần mà không bị bỏng.

 

Tịch Dao biết, đến cả Tề Thiên Vũ, người anh trai lạnh lùng và có tiếng là lý trí, cũng từng phải lắc đầu khi nói đến em gái mình. Nếu đến anh còn không cầm cương nổi, thì thiên hạ này, còn ai có thể?

 

Chỉ có hai người, Tề Mặc và Mộc Ly Tâm.

 

Một người là băng, một người là gió, họ dập được ngọn lửa ấy không phải bằng sức mạnh thông thường, mà bằng sức mạnh tình thân, bằng máu mủ ruột rà.

 

Tịch Dao khẽ nghiêng đầu, trong đôi mắt long lanh ánh đèn chiếu lớn của doanh trại, một thoáng dịu dàng hiện lên.

 

Cô tin chắc rằng, rồi sẽ có một người xuất hiện thôi. Một người đủ mạnh để đi cùng con bé, không cần thuần phục, chỉ cần song hành.

 

Lam Tịch Dao đã tin như thế.

 

Niềm tin mơ hồ mà ấm áp.

 

Sau này, khi nhìn lại quãng đời đã cũ, Lam Tịch Dao mới thấm thía, niềm tin ấy hóa ra ngây thơ đến nực cười.

1

 

Tề Du đảo mắt, khẽ bật cười. Cô hất nhẹ mái tóc, ra vẻ phản kháng mà giọng vẫn mềm mại:

 

“Em mười tám tuổi rồi đấy, không phải một tuổi tám tháng đâu mà quản với không quản chứ.”

 

Tịch Dao cười khẽ, gió đêm hất bay mấy sợi tóc trước trán cô, khiến nụ cười ấy như hòa tan trong màn đêm u tối của Haiti.

 

“Đúng vậy, em mười tám tuổi, chứ không phải tám mươi mốt tuổi,” cô nhướng mày trêu lại “nên đừng làm bà cụ non nữa.”

 

Câu nói ấy khiến Tề Du khẽ khựng lại. Gió đêm thoảng qua, mang theo mùi thuốc sát trùng và bụi đất. Trong khoảnh khắc ấy, một hình ảnh khác chợt ùa về - hình ảnh người bà tóc bạc ôm chặt đứa cháu bé bỏng trong cơn mưa của những đôi bàn chân không mắt, đôi tay bà run rẩy nhưng vẫn cố che chắn, ánh mắt hoảng loạn bị bao phủ bởi ánh nhìn tựa lửa đỏ rực.

 

Và ký ức mờ nhoà trong đầu cô lúc đó.

 

Tề Du cắn môi, nét cười vụt tắt. Làn mi cong khẽ run, nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ bình thản thường thấy rồi quay sang phía Vân Chi, người đang cúi đầu ghi chép vài thông tin vào bảng theo dõi bệnh nhân từ nhân viên y tế bên cạnh.

 

“Chị Vân Chi.”

 

Giọng cô khẽ nhưng dứt khoát. “Em muốn nói chuyện với chị một chút.”

 

Vân Chi ngẩng lên, nhìn cô qua cặp kính mảnh. Nụ cười nhẹ thoáng qua, giọng điềm đạm.

 

“Được, đến lều dã chiến số hai nhé. Ở đó yên tĩnh hơn.”

 

Sau khi Tề Du cùng Vân Chi khuất sau dãy lều phía Đông, Tịch Dao vẫn đứng nguyên chỗ, ánh mắt dõi theo thật lâu. Dưới ánh sáng nhạt, gương mặt cô hiện lên nét trầm ngâm, hàng mi dài khẽ cụp, giọng nói thấp thoáng trong gió:

 

“Bé Du có chuyện gì sao? Biểu cảm con bé thay đổi nhanh quá…”

 

Cạnh đó, Lam Cảnh Thần ngẩng lên, đôi mắt anh thoáng ánh qua một tia nghi hoặc. Anh đáp, giọng điềm đạm mà vẫn mang chút bối rối:

 

“Anh không rõ. Lúc nãy Tiểu Du còn nói cười, ăn bánh vui vẻ… không có dấu hiệu gì khác lạ cả.”

 

Tịch Dao khẽ gật, không nói thêm. Nhưng trong ánh mắt ấy đã vương chút bất an – linh cảm của cô mách bảo rằng: Tề Du đang có điều giấu trong lòng.

 

Ở lều dã chiến số hai, không khí lại khác hẳn.

 

Ánh đèn pin gắn trên trụ sắt hắt thứ ánh sáng vàng yếu ớt, phản chiếu lên những thùng dụng cụ y tế lạnh lẽo. Hơi thuốc sát trùng nồng nặc đến mức chỉ cần hít sâu là cảm giác cay xè nơi mũi.

 

Vừa bước vào, Tề Du không để Vân Chi kịp ngồi xuống. Cô đứng thẳng, giọng khàn khàn nhưng đầy trọng lượng:

 

“Chị Vân Chi… có ký ức nào mà em từng quên đi không?”

 

Vân Chi thoáng khựng lại, ánh mắt khẽ giao động rồi bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế gấp. Dáng ngồi của cô thẳng tắp, điềm tĩnh như đang xử lý một ca tâm lý quen thuộc.

 

Ánh nhìn cô khẽ di chuyển, dừng trên gương mặt của Tề Du – nơi đôi mắt xanh đen sâu thẳm đang ẩn chứa điều gì đó nặng nề, hỗn loạn.

 

Cô hỏi nhẹ:

 

“Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?”

 

Tề Du chậm rãi hít một hơi, đôi vai khẽ run. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô như bị phủ một tầng u ám.

 

“Trước khi đến đây, em có xử lý vài tên…” cô dừng lại, ngón tay vô thức nghịch những thứ trong tầm tay “nhưng giữa lúc đó, đầu em đau như bị ai xé. Có vài hình ảnh chớp nhoáng lướt qua. Chúng mờ ảo, méo mó. Giống như ký ức… nhưng em không nhớ nổi. Em muốn biết, đó có phải là thật không.”

 

Giọng nói của cô thấp, khàn, mang theo chút hoang mang hiếm thấy ở người luôn cứng rắn.

 

Vân Chi lặng im vài giây, rồi chậm rãi mở sổ tay, bút bi lướt qua trang giấy. Cô ghi chép chi tiết từng biểu hiện: ánh mắt dao động, hơi thở dồn, sự ngắt quãng trong giọng nói. Sau đó, cô ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh:

 

“Trước khi cơn đau đầu xuất hiện, em có nghe hoặc thấy điều gì khác thường không?”

 

Tề Du nghĩ một lúc rồi gật đầu, đôi chân mày khẽ nhíu khi nhắc lại.

 

“Em thấy… một đứa trẻ nằm trên nền đất, bị đám người vũ trang vây quanh, đá liên hồi. Sau đó… một bà lão lao tới, ôm lấy nó. Sau đấy, bà ấy chịu đòn thay cho thằng bé.”

 

Không gian im lặng. Chỉ còn tiếng bút chạm giấy đều đặn của Vân Chi. Một lúc sau, cô ngẩng đầu, ánh mắt ấm mà kiên định:

 

“Không sao đâu, Tiểu Du. Đó chỉ là phản ứng của tâm lý. Khi em phẫn nộ hoặc quá căng thẳng, não bộ có thể sản sinh ra hình ảnh ảo – giống như giấc mơ xen kẽ ký ức. Dạo này em không nghỉ ngơi đủ, đúng chứ?”

 

Tề Du thoáng mím môi. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh những đêm dài thao thức, tiếng bàn luận, những suy nghĩ đấu trí, cùng những giờ bị hành hạ bởi dư âm xuân dược mà cô chưa dám kể cho ai. Cô khẽ cười, nụ cười nhạt như sương đọng trên môi:

1

 

“Đúng là… dạo này em không nghỉ ngơi tốt thật.”

 

Vân Chi gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

 

“Thấy không, lý do nằm ở đó. Cơ địa của em vốn đã yếu, thêm căng thẳng và thiếu ngủ, dễ sinh ảo giác là điều hiển nhiên.”

 

Tề Du khẽ ngẩng đầu nhìn chị, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư.

 

“Có lẽ là vậy.”

 

Nhưng trong thâm tâm, cô biết cảm giác đó không giống ảo ảnh. Nó quá chân thực, quá tàn nhẫn – như thể chính cô đã từng trải qua.

 

Bên ngoài, gió đêm khẽ rít qua vách lều, làm ngọn đèn trên bàn chao đảo, ánh sáng lay động hắt lên gương mặt Tề Du – nửa sáng, nửa tối.

 

Nửa chính nửa tà.

 

Một bí ẩn nào đó đang cựa quậy dưới đáy ký ức… và cô linh cảm rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ trồi lên, như một cơn sóng ngầm chờ thời khắc cuộn trào.

 

Tề Du nhẹ nhàng đứng dậy.

 

“Được rồi, chị nói vậy thì em cũng không còn thắc mắc nữa. Em ra ngoài đây.”

 

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!