Bạch Diệc Phi đi vào cầu thang không bao lâu thì nghe thấy một tiếng hét thảm.
Ở khúc quanh cầu thang, Bạch Hổ và Từ Lãng ngăn một người ở góc tường, người đó đau đớn gập người xuống, chắc hẳn vừa rồi có người đã đánh gã.
Bạch Diệc Phi đi đến, anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì mà đi thẳng vào vấn đề: “Giao thuốc giải ra”.
Người kia khẽ ngẩng đầu, khóe miệng rướm máu, gã nở nụ cười xấu xa: “Đừng có mơ!”
Lúc này Bạch Hổ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận….”
Nhưng chưa kịp nói xong thì người kia đã vung tay lên, bột phấn trắng xóa bay ra.
Từ Lãng và Bạch Hổ mỗi người kéo một cánh tay của Bạch Diệc Phi, bọn họ vội vã lùi lại, đồng thời giơ tay lên bịt mũi.
Người kia giống như cá chạch, gã tranh thủ sơ hở lách ra, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.
Thấy thế thì Bạch Hổ và Từ Lãng nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Diệc Phi cũng chạy phía sau.
Nhưng mà Bạch Hổ và Từ Lãng đuổi được đến nửa tầng thì đã dừng lại.
Bạch Diệc Phi cảm thấy buồn bực. Anh vừa đi được một bước thì đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: “Cứu với!”
Anh bước xuống mấy bước, không ngờ người kia đã bắt được Diệp Ngải. Lúc này gã vừa khống chế Diệp Ngải vừa dùng dao găm kề lên cổ cô ta.
“Thả cô ấy ra!”, giọng nói của Bạch Diệc Phi lạnh lùng.
Anh không biết người phụ nữ tên Diệp Ngải này, nhưng anh cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tính mạng của người khác, điều này sẽ khiến lương tâm cắn rứt.
Gã lạnh lùng nói: “Mày nghĩ tao là thằng ngu hả? Nếu như tao thả cô ta thì mày sẽ bỏ qua cho tao sao?”
“Chỉ cần mày thả cô ấy, đồng thời giao ra thuốc giải thì tao sẽ bỏ qua cho mày”.
Rõ ràng người kia không tin. Lúc này này ai lại dám tin tưởng đối phương chứ.
Thấy vậy thì Bạch Diệc Phi nhìn hai người Bạch Hổ và Từ Lãng, anh muốn kéo dài thời gian nên đã hỏi: “Vậy mày có thể nói cho tao biết ai thuê mày tới giết tao không?”
Gã nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Là ai không quan trọng, quan trọng là mày phải chết! Bởi vì mày rất đáng tiền!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhíu mày: “Là người ở thủ đô đúng không?”
Trong mắt người kia lóe lên vẻ ngạc nhiên. Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu rõ, xem ra anh đã đoán đúng rồi. Ở thành phố Thiên Bắc này, chỉ cần là người biết thân phận của anh thì chắc chắn sẽ không dám tìm đến anh, chứ đừng nói là giết anh. Nếu đã thế thì chỉ có thể là người ở thủ đô muốn giết anh thôi.
Nhưng anh không biết rõ về thủ đô lắm, cũng không biết kẻ đứng sau là ai.
“Vậy mày muốn thế nào mới thả cô ấy ra?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Người kia nhìn Bạch Hổ và Từ Lãng: “Nói bọn họ đứng im tại chỗ, không được đuổi theo. Cả mày cũng không được!”
“Không được!”, Bạch Hổ nói.
Từ Lãng không nói chuyện, nhưng cũng đồng ý với Bạch Hổ.
“Nếu bọn mày dám cử động thì tao lập tức giết cô ta!”
“Đừng mà! Mau cứu tôi!”, Diệp Ngải sợ hãi kêu to.
Bạch Diệc Phi nhìn Diệp Ngải, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay mày nhất định phải giao thuốc giải ra đây!”
Ý tứ rất rõ ràng. Hôm nay anh không muốn thả người đi.
Ánh mắt người kia chợt trở nên thâm độc, gã nhấc dao găm lên định ra tay.
Ba người Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bước lên. Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, anh ta bắt lấy cánh tay đang cầm dao găm kia rồi dùng sức bóp nát cổ tay gã.
“Á!”
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên, tiếp theo là âm thanh con dao găm rơi trên mặt đất.
Bạch Diệp Phi thừa cơ túm lấy cánh tay của Diệp Ngải, kéo cô ta ra sau mình.
Ngay sau đó Từ Lãng bước lên đá một cú, người kia lập tức đụng vào bức tường sau lưng rồi ngồi sụp xuống dưới đất.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Đưa thuốc giải đây, rồi sau đó tao sẽ thả mày đi”.
Người kia hừ một tiếng: “Tiền đã vào tay rồi còn có chuyện đưa ra sao?”
“Vậy thì chúng tao chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi”, Bạch Diệc Phi lười biếng nói, anh chuẩn bị bước sang kiểm tra người gã.
Lúc này người kia lại dùng lại chiêu cũ, gã ném ra một nắm thuốc bột. Bạch Hổ và Từ Lãng đứng quá gần, không kịp phản ứng nên đã trúng phải thuốc.
Bạch Hổ và Từ Lãng ngã thẳng xuống dưới đất ngất đi.
Bạch Diệc Phi đuổi theo, nhưng mà lúc đuổi ra ngoài đã không thấy người đâu. Hơn nữa còn là đêm hôm khuya khoắt nên càng nhìn không rõ bóng người, không biết người kia đã chạy hướng nào.
“Khốn kiếp!”, Bạch Diệc Phi không nhịn được mắng một câu.
Vất vả lắm mới bắt được người, cuối cùng lại để trốn thoát mất. Đã thế lần này lại bứt dây động rừng, lần sau muốn bắt người sợ rằng sẽ càng khó hơn!
Bạch Diệc Phi hùng hổ đi vào quán KTV, đi vào đến đầu cầu thang đã nhìn thấy Diệp Ngải đứng đó, còn có hai người Bạch Hổ và Từ Lãng nằm trên mặt đất.
“Sao cô còn chưa đi?”
Diệp Ngải lên tiếng: “Anh đã cứu tôi”.
Bởi vì người kia chạy trốn nên không lấy được thuốc, bệnh tình của Lý Tuyết sẽ ngày càng nặng thêm, thế nên lúc này tâm trạng Bạch Diệc Phi rất kém: “Nếu không phải do cô đi lên thì nhất định sẽ không xảy ra những chuyện này rồi”.
Nếu không phải vì Diệp Ngải, biết đâu Bạch Hổ và Từ Lãng đã bắt được người kia, không để cho gã chạy thoát. Đương nhiên trong chuyện này cũng không phải chỉ có mình Diệp Ngải là người sai. Ai mà ngờ được trên người gã kia lại có nhiều thuốc mê như thế chứ. Đã ném một lần rồi, vậy mà vẫn còn đủ để ném lần hai nữa!
Vẻ mặt Diệp Ngải khẽ cứng lại, sau đó cô ta tỏ vẻ sợ hãi thận trọng nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem các anh tìm người thế nào, xem thử mình có thể giúp đỡ được không, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này…”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy dáng vẻ của cô ta như sắp khóc đến nơi thì trong lòng vô cùng bực bội: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, lập tức biến đi cho tôi!”
Nghe thế thì vẻ mặt của Diệp Ngải trầm xuống, cô ta cúi mặt xuống, không hề nhúc nhích. Một lúc sau cô ta mới yếu ớt hỏi thăm: “Bọn họ đều ngất hết rồi, một mình anh lo làm sao nổi? Hay để tôi giúp anh nhé?”
Bạch Diệc Phi nhíu mày trầm mặc, cô ta nói không hề sai. Cơ thể của Bạch Hổ và Từ Lãng đều tương đối cao lớn, nhưng mà vừa nãy anh vừa mới trách Diệp Ngải xong, cũng không muốn nhìn thấy cô ta.
“Không cần, tự tôi tìm người khác giúp là được”, Bạch Diệc Phi từ chối.
Diệp Ngải không thèm để ý, cô ta nói tiếp: “Nếu vậy thì thế này được không, tôi sẽ đặt một phòng trong quán này, trước hết anh cứ đưa bọn họ đến phòng đó nghỉ ngơi, chờ đến khi bọn họ tỉnh là được”.
Bạch Diệc Phi lại yên lặng, cuối cùng anh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Cảm ơn”.
Trước mắt thì đây là lựa chọn tốt nhất, chờ bọn họ tự tỉnh lại tốt hơn việc một mình anh đỡ hai người bọn họ đi nhiều.
Diệp Ngải cười: “Không cần khách sáo, anh đã cứu tôi, đây là việc tôi nên làm”.
Nói xong thì Diệp Ngải đi xuống dưới tầng.
Bạch Diệc Phi nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Ngải, suy nghĩ của anh bay xa, không biết Lý Tuyết bây giờ thế nào rồi? Lần này không thể lấy được thuốc giải, không biết lần sau là lúc nào, nhỡ may cô không kiên trì được thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây thì trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi hốt hoảng. Vất vả lắm tình cảm giữa anh với Lý Tuyết mới có tiến triển, còn chưa làm được gì, chẳng lẽ Lý Tuyết muốn rời bỏ anh sao?
Không thể được! Anh nhất định phải có được thuốc giải! Kể cả phải trả giá lớn thế nào!
“Đã chuẩn bị được phòng rồi, tôi còn nhờ được hai người nữa giúp đỡ”, giọng nói của Diệp Ngải truyền đến.
Bạch Diệc Phi thu hồi suy nghĩ, anh ừ một tiếng rồi cùng hai nhân viên phục vụ phía sau Diệp Ngải đỡ hai người Bạch Hổ và Từ Lãng vào trong phòng.
“Một mình anh không sao chứ? Nếu không thì tôi ở lại với anh?”
Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn Diệp Ngải: “Không cần, cô về đi!”
Diệp Ngải đắn đo một lát, có chút tiếc nuối, cô ta đang chuẩn bị quay người thì đột nhiên thấy Bạch Diệc Phi ngã xuống đất ngất đi…