Lọc Truyện

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

" Xin lỗi anh Long, do tôi nhất thời kích động."

Lâm Quảng Đường cúi rạp người trước hắn ta với vẻ nịnh nọt.

Ngay sau đó, ông ta lại bộc lộ bản chất khi nhìn về phía Lâm Mặc Ca.

Nét mặt ông ta dữ tợn và méo mó, như quái vật khiến người ta ghê tởm.

Trong đôi mắt già nua đục ngầu hiện rõ vẻ căm hận.

Ông ta chỉ vào mặt cô, mắng: “Con khốn này! Mày đám quay lại đối phó tao! Lần trước tao trói con gái mày lại thì mày mới chịu giúp tao, không, ngờ nhoằng cái mày đã hãm hại tao rồi!”

Lâm Mặc Ca lạnh lùng nhìn ông ta, chỉ cảm thấy ghê tởm: “Rốt cuộc ông định làm gì! Tôi đã trộm bản vẽ rồi, ông muốn tôi thế nào nữa! Lâm Quảng Đường, ông đừng được voi đòi tiên!”

“Hừ, mày mới là đứa được voi đòi tiên! Đừng, tưởng có Quyền Giản Li làm chỗ dựa cho mày thì mày có thể vênh mặt, không sợ trời không sợ đất. Tao nói cho mày biết, mày không cho tao sống tốt, tao cũng không để mày yên thân đâu! Nói! Rốt cuộc mày đã âm thầm giở trò gì để khiến Quyền Giản Li loại Lâm thị! Trong cuộc đấu thầu Tuyết 'Thành trước đó, rõ ràng Lâm thị phải đứng đầu! Nếu mày không ngáng đường, sao Lâm thị lại bị loại chứ!”

Nói đến chỗ kích động, ông ta lại định đánh người, nhưng khi nhìn người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cô, ông ta lại run rẩy rụt tay về.

Thì ra còn có chuyện như thết

Khó trách hôm nay công ty yên tĩnh như vậy.

Hồi chiều, Quyền Giản Li và Anna đều không ở văn phòng.

Chắc vì chuyện công bố danh sách trúng, tuyển.

Sao cô lại quên cả chuyện này nhỉ?

Nhưng cô không ngờ cuối cùng Quyền Giản Li vẫn loại Lâm thị, đúng là hơi bất ngờ.

Xem ra trong lòng anh, cuộc đấu thầu Tuyết Thành quan trọng hơn hẳn mấy bản vẽ đó.

Nhưng nếu thế, sự sỉ nhục và kinh hãi mà cô phải chịu hôm đó còn nghĩa lý gì?

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi không biết chuyện này, cũng không liên quan tới tôi. 'Trước đó tôi chỉ đồng ý trộm bản vẽ cho ông, chứ không cam đoan rằng chắc chắn Lâm thị sẽ trúng tuyển. Con gái cưng của ông mới là người đại diện trong cuộc đấu thầu, cho dù có vấn đề thì cũng, nên tìm chị ta, không chừng là do chị ta thể hiện tệ quá, khiến Quyền Giản Li chán ghét.”

Chỉ một câu đã khiến Lâm Quảng Đường cứng họng, không nói nên lời.

Nếp nhăn trên mặt ông ta không ngừng run tẩy, đần xô vào nhau.

'Trông chúng như những con giun bò kín mặt ông ta, vô cùng ghê tởm.

“Lâm Quảng Đường, rốt cuộc bố con mày thảo luận đến đâu rồi? Ai sẽ trả tiền cho tao?”

Anh Long đang ngồi ở ghế ngất lời họ, hỏi bằng giọng cục cần.

“Nó trải Đương nhiên là nó trả!” Lâm Quảng Đường run rẩy chỉ vào Lâm Mặc Ca, trên gương, mặt méo mó xuất hiện nụ cười gượng: “Anh Long, anh cứ đòi nó! Nó là người tình của Quyền Giản Li, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù nhiều hơn nữa thì nó cũng trả được!”

Người tình?

Haha.

Lâm Mặc Ca thấy lòng nguội lạnh.

Những câu nói kia cũng trở nên đáng ghét khi phát ra từ miệng ông tal

Sao người bỉ ổi như thế lại là bố cô chứ?

Anh Long có vẻ rất hứng thú, gã ta nhướng mày, nhìn mặt Lâm Mặc Ca.

“Không ngờ con gái mày còn có tài năng đó, quyến rũ được người nhà họ Quyền, ha ha... Sao mày không nói sớm, nếu nói sớm, chẳng phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế à, mày nói xem đúng không? Chúng tao ra ngoài làm việc cũng khó khăn, nếu động khẩu được thì ai lại muốn động thủ chứ.”

“Đúng đúng, anh nói đúng lắm!” Lâm Quảng Đường phụ họa như chó săn.

Anh Long đổi chủ để: “Nhưng ai bảo là năm mươi triệu? Rõ ràng là hai trăm triệu!”

Lâm Quảng Đường run bắn, ngồi phịch xuống đất, nếp nhăn trên mặt cũng co giật.

Ông ta ngơ ngác hỏi: “Anh... anh Long, chắc chắn anh nhớ nhầm rồi, rõ ràng tôi chỉ vay năm mươi triệu.”

Anh Long xua tay, cười nham hiểm:

“Đợt trước khi vay tiền đã nói rõ ràng rồi, tao cho mày mượn năm mươi triệu để mày giành được công trình Tuyết... gì đó, sau đó tiền đẻ ra tiền, muốn kiếm mười mấy tỷ cũng không thành vấn để, đúng không?”

“Vâng... Lúc đấy tôi có nói thế...” Giờ mặt Lâm Quảng Đường đã trắng bệch: “Nhưng do con khốn

ấp này giở trò nên tôi không giành được công, trình kia.”

“Chuyện này liên quan gì tới tao? Tao chỉ cho vay và thu tiền. Tiền tao cho vay được tính theo thời gian, mày biết lãi kép không? Một tháng vừa tròn hai trăm triệu! Thấy tiền thì tao sẽ thả người, còn nếu không thấy tiền... Hừ... Thì trả bằng mạng. của người nhà họ Lâm chúng mày đi!”

“Đừng... đừng mà...”

Lâm Quảng Đường run rẩy, hình như cơ thể không còn nghe lời ông ta nữa.

Ông ta vừa quỳ vừa bò tới trước mặt anh Long, hết lời cầu khẩn: “Hai trăm triệu thì hai trắm triệu, anh đừng động vào vợ con tôi... Anh cứ tìm nó! Chắc chắn con khốn này có cách!”

Nhìn đáng vẻ tội nghiệp như chó của ông ta, anh Long cười khẩy: “Nhưng người ta hoàn toàn không thừa nhận rằng mình là con gái mày. Tao là công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể làm chuyện phạm pháp chứ?”

Lâm Mặc Ca nhìn người đàn ông ghê tởm không có tự trọng kia, hừ lạnh: “Lâm Quảng Đường, ông tự trả giá cho hành động của mình đi! 'Tôi không liên quan gì tới nhà họ Lâm các người Ông đừng hòng kéo tôi vào.”

''Súc sinh! Câm mồm cho taol Tao cho mày ăn cho mày mặc, nuôi mày lớn như thế, không ngờ tao lại nuôi phải một đứa vô ơn!”

Lâm Quảng Đường giận dữ quát, mắt vằn lên, như yêu quái ăn thịt người: “Nếu mày không trả tiển thì đừng mong mẹ mày sống sót rời khỏi đây!

Tim cô đập thình thịch, Lâm Mặc Ca lập tức kinh hãi. 

“Ông đã làm gì mẹ tôi!”

"Hừ, đương nhiên tao vẫn giữ một hơi thở cho mẹ mày, nhưng chờ lát nữa, không chừng mẹ mày sẽ tắt thở đấy!” Lâm Quảng Đường cười điên cuồng.

“Lâm Quảng Đường! Ông đúng là thua cả súc sinh! Tôi phải giết ông!”

Lâm Mặc Ca giận dữ, lao đến một cách bất chấp, nhưng lại bị mấy người phía sau ngăn cản.

“Đưa người vào đây!”

Anh Long ra lệnh, có hai người bước ra ngoài.

Một lát sau, họ kéo một người phụ nữ với cơ. thể đầm đìa máu vào rồi ném bịch xuống đất.

Khi nhìn rõ người bị ném xuống đất, Lâm Mặc Ca gần như ngất đi!

Vương Vân ngã ra đất, người đầy máu, hình như còn bị đìm nước.

Quần áo của bà ta đã rách tươm, trên người chẳng chịt vết thương sâu nông, gần như không còn chỗ nào lành lặn.

Khi bị ném xuống đất, bà ta chỉ còn thoi thóp.

“Mẹ...”

Lâm Mặc Ca nhìn mà run rẩy, cô định bước tới đỡ bà ta dậy nhưng lại bị mấy người đàn ông giữ chặt, không sao nhúc nhích nổi.

Nước mắt cô lập tức trào ra, cô tức giận quát: Súc sinh! Sao các người có thể làm thế với một cụ giài Các người không sợ gặp báo ứng à?”

Anh Long cười ha hả, như thể cảnh tượng này chỉ là một vở kịch đặc sắc.

“Báo ứng? Ha ha... Ông đây không tin!

“Đồ khốn!”

Lâm Mặc Ca chỉ ước có thần công tuyệt thế để xé xác đám bắt cóc trước mặt!

Lâm Quảng Đường cười theo anh Long, giọng nói khó nghe phát ra từ cổ họng khô khốc của ông ta: “Nhìn rõ chưa! Mẹ mày chỉ còn hơi tàn! Nếu không muốn mẹ mày chết thì thông minh lên cho tao!”

Nhìn gương mặt trơ trẽn kia, Lâm Mặc Ca chỉ thấy tim lạnh giá.

Cô nhìn mẹ mình đang thoi thóp dưới đất, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ nhìn kỹ người đàn ông.

này đi! Vì tiền, ông ta không buồn quan tâm đến mạng sống của mẹ! Chẳng lẽ giờ mẹ vẫn yêu ông ta, vẫn muốn giúp ông ta à?”

Cho dù một người phụ nữ ngốc nghếch, sỉ tình đến mấy.

Thì cũng nên tỉnh ngộ khi bị đàn ông đối xử như thế đúng không?

Vương Vân như nghe thấy lời cô nói, bà ta run rẩy mở mắt, mặt càng tái hơn, giọng như hồn ma phiêu bạt.

“Mặc Ca... Mẹ... có lỗi với con... Con hãy giúp bố con... xem như cứu mẹ... được không...”

Từng câu đứt quãng như một thanh kiếm sắc, chém từng nhát vào tim Lâm Mặc Ca.

Mãi đến khi trái tim cô bị xẻ thành từng mảnh, không ngừng chảy máu.

“Mẹ! Mẹ mở to mắt ra, nhìn cho kỹ vào! Tên súc sinh này đã khiến mẹ thành ra như thế!” Lâm Mặc Ca giận dữ gào lên, lạc cả giọng vì phẫn nộ Đến nước này rồi mà mẹ vẫn nói đỡ cho tên khốn này à!”

Nước mắt Vương Vân rơi lã chã, rửa trôi vết. máu trên mặt. 

Bà ta trìu mến nhìn Lâm Quảng Đường rồi quay sang nhìn Lâm Mặc Ca.

Dường như bà ta đã dùng hết sức lực: “Mặc ca, mẹ không hận ông ấy... Mẹ chỉ trách mình không đủ năng lực... để giúp ông ấy... Do đó xem như mẹ van con... giúp ông ấy...”

Nước mắt Lâm Mặc Ca tuôn ào ạt.

Gò má cô nhanh chóng ướt đâm.

Nhưng so với nỗi đau trong lòng cô, nó chẳng. hàg.

Cô chưa bao giờ căm hận sự nhu nhược và cố chấp của mẹ như bây gi

Không ngờ bà ta lại yêu một tên súc sinh đến mức mù quáng như thế, đúng là quá ngu! Nhưng người phụ nữ ngu ngốc đó lại là mẹ

Bà ta là điểm yếu duy nhất của cô!

Cô nắm chặt tay, tuy móng tay đang đâm sâu vào thịt nhưng cô vẫn không cảm thấy gì.

Vì trái tim cô còn đau gấp nghìn vạn lần như thết

“Mẹ..” Giọng cô nghẹn ngào: “Để giúp ông, ta, mẹ mặc kệ sống chết của con gái mẹ đúng không? Mẹ định đẩy con xuống địa ngục!”

Chuyện cô oán hận Lâm Quảng Đường là lẽ đương nhiên.

Ông ta vốn là tên súc sinh tàn nhẵn, không có tính người, cho dù ông ta làm gì thì đó vẫn luôn là bản chất của ông ta.

Nhưng mẹ thì sao?

Một người có tấm lòng lương thiện lại hành hạ cô bằng sự bạc bẽo và tàn nhẫn!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!