Trong khu chờ chuyến bay VIP.
Hoàng Thiên Nhi đang mượn điện thoại của anh ta gọi cho cha mẹ. Vừa mới cúp điện thoại, muốn đưa lại điện thoại cho anh ta, anh ta đứng dậy:
“Tôi đi nhà vệ sinh cái, cô đừng đi lung tung nữa, máy bay sắp cất cánh ngay rồi đó.”
“Ừm, anh đi đi, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh.”
Hoàng Thiên Nhi nghe lời gật đầu.
Kiều Quốc Thiên đi nhà vệ sinh, trợ lí theo ở sau lưng.
“Tìm thấy người rồi chứ?” Kiều Quốc Thiên trầm tiếng hỏi.
“Tìm thấy rồi. Chuyển đi một khách sạn khác rồi. Xem bộ dạng, là có ý muốn trốn tránh ngài đấy.”
Kiều Quốc Thiên nhếch môi, không ra tiếng nữa. Trợ lí nói:
“Ngài cũng đừng vì cô Tô mà vướng víu trong lòng nữa, nếu như cô ta đã âm thầm rời khỏi, thì chắc là cũng có dự tính cho bản thân rồi.”
Ánh mắt của Kiều Quốc Thiên càng thêm sâu lắng. Đứng ở cửa nhà vệ sinh, châm điếu thuốc hút, lòng ngực vô cùng nặng nề.
Cô ta cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà đi rồi, đi thong thả như vậy, không chút tình cảm như thế, ngay cả số điện thoại cũng đổi luôn…
Cuối cùng…cô ta vẫn là người phụ nữ vô tình!
Không kì lạ đâu! Nhiều năm như vậy, anh ta hiểu rất rõ, người phụ nữ này là không có trái tim mà! Nhưng anh ta lại từng ôm mối kì vọng khác đối với cô ta!
Đúng thật ngu xuẩn không ai bằng!
Nghĩ tới đây, anh ta mạnh tay dập tắt ngòi thuốc. Nhưng mà, u ám trong lòng ngực, lại trước sau rất lâu không có tan biến.
Một bên khác.
Hoàng Thiên Nhi đang nghịch điện thoại của anh ta, vô cùng chán nản ngồi chụp hình, một dòng tin nhắn, ngay lúc này đột nhiên gửi vô.
Số lạ.
Cô ta từ trên màn hình chính của điện thoại, đã nhìn thấy được vài chữ ngắn gọn ở đầu dòng tin nhắn.
Nhịp tim đập nhanh, không có do dự, bấm mở tin nhắn ra.
Nội dung của tin nhắn, đập vào trong mắt cô ta:
Quốc Thiên:
Tôi có thai rồi, đứa con của anh. Tôi đoán không ra khi nhìn thấy câu nói này, anh sẽ là tâm trạng gì, nhưng mà, tôi không có lừa anh. Tôi hi vọng đứa con của tôi sẽ có người cha, sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, nên tôi suy đi nghĩ lại, lựa chọn nói sự thật với anh.
Với lại, tôi muốn cùng anh đem chuyện quá khứ giữa chúng ta giải thích rõ ràng. Đứa con lần trước, tôi và anh yêu thương như nhau, với lại, tình yêu của tôi đối với nó, chỉ sẽ càng sâu hơn so với anh đối với nó, càng nồng nàn.
Nó đi rồi, không phải tôi có ý, là trong một sự ngoài ý muốn nó lựa chọn rời tôi mà đi. Tôi không có bảo vệ tốt cho nó, cũng là tôi từng sai lầm quá, nên thượng đế lựa chọn dùng phương pháp này để trừng phạt tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả đau khổ và giày vò.
Nhưng mà, hi vọng anh đừng hiểu lầm tôi nữa.
Nếu như có thể, cũng hi vọng anh có thể lại cho tôi và đứa con một cơ hội.
Tôi sẽ ở sân bay chờ anh.
Luôn đợi chờ…
Không có ghi người gửi ở cuối dòng, nhưng mà, Hoàng Thiên Nhi cũng nhìn được ra, tin nhắn này được gửi đến từ ai.
Trái tim, liền đập loạn xạ.
Trong loa, bắt đầu hối thúc lên máy bay. Giọng nói dịu dàng, từng chút từng chút căng kéo thần kinh của cô ta.
Cô ta rất muốn xóa đi tin nhắn này, nhưng mà, Kiều Quốc Thiên trở về rồi: “Đi thôi, chúng ta nên lên máy bay rồi.”
Anh ta vừa nói, xách máy tính lên.
“Ồ, được.” Hoàng Thiên Nhi đứng dậy, thân hình vấp cái, đụng thật mạnh vào trên chân ghế phía trước.
Cà phê trên bàn đổ ra, nước thì vừa đúng thế kia, toàn bộ đổ hết trên điện thoại. Màn hình điện thoại chớp chớp vài cái, tắt màn hình luôn.
“Xin lỗi, Quốc Thiên.” Hoàng Thiên Nhi cầm điện thoại lên, thử hai lần rồi, không thể mở máy lên. Cô ta tỏ ra vẻ mặt có lỗi: “Xin lỗi, do em quá hậu đậu rồi.”
Kiều Quốc Thiên cầm điện thoại nhìn: “Thôi, hư rồi thì hư rồi thôi, đi về đổi một cái là được. Còn cô, không sao chứ?”
Vừa rồi đúng thật đụng không hề nhẹ.
“Em không sao.” Hoàng Thiên Nhi mỉm cười, lắc đầu: “Chỉ cần anh không giận em, em chuyện gì cũng không có sao.”
Kiều Quốc Thiên nắm lấy tay cô ta: “Lên máy bay thôi.”
Lần này đi, với người phụ nữ đó, bèn sẽ không còn bất kì liên hệ nào nữa rồi.
Từ nay…
Họ, cầu là cầu, đường là đường. Sau này, trong đời sống của anh ta, người phụ nữ sẽ tồn tại, chỉ có Hoàng Thiên Nhi rồi…
Cho dù không có tình yêu, nhưng mà, cô gái này làm người vợ, sẽ không là lựa chọn sai lầm.
Dọc đường, anh ta không còn quay đầu nữa.
Còn lúc này, ngoài cửa kiểm tra an ninh, Tô Hoàng Quyên thẫn thờ ngồi ở đó, đôi mắt luôn nhìn điện thoại.
Nhìn tới có chút thừ người ra, nhìn tới trong loa hối thúc lên máy bay, nhìn tới máy bay cất cánh, điện thoại của cô ta, trước sau đều không có reo lên.
Không có điện thoại…
Cũng không có tin nhắn…
Rất lâu, rất lâu, cô ta vẫn ngồi ở đó, toàn thân giống như bị hút đi mất linh hồn vậy, chỉ còn lại một vỏ trống rỗng.
Ngồi hết bao lâu, ngay cả bản thân cũng quên rồi. Trời sáng, ngồi đến trời tối rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!