Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Kiều Quốc Thiên giống như nói chuyện một mình, tưởng chừng như dùng ánh mắt tán thưởng nhìn trên khuôn mặt lúc nào cũng không có biểu cảm đó của Tô Hoàng Quyên thoáng qua nét khó xử.

Một bên, sắc mặt Lâm Văn Đông cũng rất là khó coi.

Tại vì…

Giọng điệu của Kiều Quốc Thiên, thật sự quá ám muội, khiến người ta không thể không suy nghĩ lung tung!

“Buổi tối hôm qua…tôi xém chút đụng phải cô.”

Kiều Quốc Thiên có ý ngập ngừng giữa chừng, nghe được nửa câu sau của anh ta, Tô Hoàng Quyên thở phào nhẹ nhõm. Kiều Quốc Thiên có vẻ như là cảm thấy như vậy rất vui, mắc cười nhìn phản ứng của cô ta, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy khăn lụa trên cổ của cô ta.

Tô Hoàng Quyên nín thở, trong ánh mắt có vẻ tức giận.

Cái mà giấu dưới khăn lụa là gì, hai người họ đều vô cùng rõ ràng. Đã từng là vết cắn, nhưng bây giờ, dưới vết cắn nhiều hơn nữa là vết hôn! Tối qua anh ta để lại đấy!

“Kiều Quốc Thiên!” Tô Hoàng Quyên hầu như là cắn răng gọi tên của anh ta. Ngón tay của anh ta, khi chạm tới khăn lụa của cô ta, cô ta nghiêng mặt né tránh. Tay của Kiều Quốc Thiên, chụp hụp, ngượng ngùng lơ lửng giữa không trung.

“Cô Tô, đừng khẩn trương.” Vẻ cười trên mặt anh ta càng sâu hơn: “Khăn lụa bị lệch rồi, tôi giúp cô chỉnh lại.”

Người đàn ông này!

Rõ ràng là đang trêu đùa cô ta!

Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình giống như con kiến bị vứt trên đống lửa thiêu đốt vậy. Còn anh ta, chính là ngọn lửa đó. Lửa lớn lửa tắt, toàn do tâm trạng của anh ta khống chế. Lúc nào chơi không thỏa thích nữa rồi, cũng có thể trực tiếp đốt chết cô ta đấy.

“Ông Kiều, khăn lụa của Hoàng Quyên để tôi chỉnh lại là được.” Lâm Văn Đông dang tay để Tô Hoàng Quyên ra phía sau lưng mình, trong lòng đã vô cùng không sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp: “Không biết ngài tìm tôi có việc gì, nếu là món ăn chỗ nào không hợp khẩu vị của ngài, ngài nói thẳng là được.”

Kiều Quốc Thiên liếc anh ta, ánh mắt lùi xuống, đến trên tay hai người đang nắm lấy nhau thật chặt. Ánh mắt hơi sâu thẳm, có ánh sáng tối tăm của sự nguy hiểm lướt qua. Tô Hoàng Quyên không rõ suy nghĩ của anh ta là gì, chỉ nghiêng mặt qua, xem như chưa từng phát giác ánh mắt đó của anh ta, có ý không ý, níu lấy đôi tay của Lâm Văn Đông càng thêm chặt.

“Ông Kiều?” Lâm Văn Đông không có nghe thấy trả lời, lại gọi thêm tiếng nữa.

Kiều Quốc Thiên sực tỉnh, nguy hiểm trong đáy máy dần dần trút đi, trên mặt giữ lại nét cười nhẹ, rất quyến rũ.

“Đừng nghe cô Tô ở trước mặt anh nói bậy bạ. Trên sự thật, tôi đối với tài nấu nướng của anh rất tán thưởng, thật ra thì hôm nay có ý đặc biệt mời anh lên đây, là có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“?”

Đừng nói Lâm Văn Đông, ngay cả Tô Hoàng Quyên cũng không rõ trong hồ lô của anh ta rốt cuộc bán thuốc gì đây.

Kiều Quốc Thiên chỉ vào nhà bếp: “Dạy tôi một món đồ ngọt đi. Qua vài ngày bạn gái tôi sẽ qua đây, tôi hi vọng có thể tự tay làm cho cô ta ăn thử.”

“Thì ra là vậy. Hiếm khi ông Kiều có lòng như vậy, xem ra, ông Kiều nhất định rất yêu bạn gái của ngài.”

“Giám đốc Lâm nói vui đấy. Nếu đã là bạn gái rồi, không yêu cô ta, còn có thể yêu ai?”

“Giống nhân vật như ông Kiều đây, tôi tưởng rằng, ắt hẳn đa tình.”

Kiều Quốc Thiên cười như không cười, lời nói cũng là vừa thật vừa giả: “Phụ nữ bên ngoài, chẳng qua đều là gặp dịp mua vui thôi, không thể xem là thật.”

Tô Hoàng Quyên đứng bên cạnh nghe hai người họ trò chuyện, không lời có thể xen vô. Không biết thế nào nữa, nhưng lòng ngực cứ ngột ngạt, giống như một tảng đá lớn đè lại vậy, rất là khó chịu.

Cô ta buông ra Lâm Văn Đông, nói: “Hai người trò chuyện đi, tôi đi uống miếng nước.”

Rót nước, uống xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu vẫn còn đang vang vọng lại câu nói “gặp dịp mua vui” đó của Kiều Quốc Thiên.

Uống nước xong ra ngoài, Kiều Quốc Thiên quả nhiên theo Lâm Văn Đông ở trong nhà bếp. Anh ta học rất nghiêm túc, vô cùng tỉ mỉ. Có thể xem ra được, anh ta đối với cô Hoàng đó là thật sự rất để tâm.

Tô Hoàng Quyên chủ động đề xuất sống chung nhà với Lâm Văn Đông, ngay đêm đó cái gì cũng không mang, thì đi tới chỗ ở của Lâm Văn Đông. Cô ta sợ Kiều Quốc Thiên dưới tình huống đột ngột lại tìm đến nhà nữa. Mất kiểm soát như thế đó, chỉ được có một lần, không được xuất hiện thêm lần thứ hai nữa.

Lâm Văn Đông tất nhiên là đồng ý rồi. Đêm đó, cùng nhau ngủ chung một giường, nhưng Lâm Văn Đông không có đụng cô ta. Hai người vẫn chưa tới bước đó, trong lòng của nhau đều biết rõ.

Ngày hôm sau.

Tô Hoàng Quyên thu xếp sạch sẽ mát mẻ đi khách sạn. Vừa vào cửa, thì Kiều Quốc Thiên đang nổi giận với người khác. Có lẽ là trên công việc gặp phải chuyện không như ý, cứ đem những người mở cuộc họp ra chửi mắng rất nhiều cho đến bây giờ sắc mặt cũng vẫn chưa có chút nào nguôi ngoai.

Tô Hoàng Quyên không muốn đi đụng miệng súng, âm thầm trong một góc của căn phòng thu dọn, giúp anh ta dọn dẹp quần áo. Không biết thời gian qua bao lâu, tiếng nói của anh ta cuối cùng cũng đã dừng lại rồi.

Tô Hoàng Quyên vừa xếp xong ga giường, đứng thẳng người lên lại, thì thấy anh ta đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt đang trầm lắng nhìn cô. Ánh mắt đó nhìn đến nỗi trong lòng cô ta đập thình thịch, nhưng trên mặt chỉ là bình tĩnh nói:

“Ông Kiều, bữa sáng đã chuẩn bị xong ở phòng dùng bữa, có thể ăn rồi.”

“Tối qua cô ở đâu?” Anh ta hỏi, giọng nói cũng là lạnh lùng.

Tô Hoàng Quyên chỉ xem như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, mỉm cười nói: “Đúng rồi, tôi còn muốn xin ông Kiều nghỉ phép một ngày. Ngày mai tôi sẽ không tới đi làm.”

“Tôi hỏi lại một lần nữa, tối qua cô ở đâu?” Anh ta đã bước đi nặng nề tiến lại gần cô ta.

“Ngày mai tôi phải cùng Lâm Văn Đông đi gặp cha mẹ anh ta, nên sẽ không tới đi làm.”

Tô Hoàng Quyên vừa dứt lời, giữa cặp chân mày của Kiều Quốc Thiên nhíu lại, thoáng chốc sau, toàn thân cô ta bị Kiều Quốc Thiên đè lên trên giường. Cô ta kinh ngạc, vùng vẫy muốn ngồi dậy, đôi chân Kiều Quốc Thiên đã nhanh một bước đè lại cặp chân của cô ta. Một tay nắm lại hai tay của cô ta, đưa lên cao. Ánh mắt anh ta trầm lắng, ánh mắt giống như là muốn đem cô moi móc ra một cái lỗ vậy.

“Tối qua cô ngủ với Lâm Văn Đông rồi?”

Tô Hoàng Quyên hít thở sâu, lông mi mắt hơi run, mới nhìn lên mắt anh ta: “...Đúng, chúng tôi ngủ rồi. Chúng tôi là vợ chồng chưa cưới, không có lí do không thể ngủ.”

Kiều Quốc Thiên giống như là chịu sự kích thích mãnh liệt gì đó, đột nhiên nắm qua cổ tay của cô ta, kéo cô ta từ trên giường lên. Sau đó, gần như là thô bạo đẩy cô ta vào nhà tắm. Tô Hoàng Quyên vùng vẫy không ra, đã bị anh ta đè lên trên bức tường bằng kính trong phòng đứng để tắm. Vòi sen bị mở ra, nước lạnh chảy ào xuống, hai người liền bị dầm ướt giống hai con gà luộc vậy, muốn thảm tệ ra sao thì thảm tệ như thế nào.

Tô Hoàng Quyên vừa muốn mở miệng, liền bị sặc, ho tới mặt cũng đỏ rồi. Áo thì lại bị Kiều Quốc Thiên dùng sức kéo xé.

Kiều Quốc Thiên cầm lấy vòi sen, dốc sức xả trên người của cô ta. Giống như là muốn rửa đi hơi mùi của người đàn ông khác để lại trên người cô ta.

Tô Hoàng Quyên né tránh, né tới anh ta hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, bỗng lật xoay thân người cô ta lại, hai tay nắm lấy cổ áo của cô ta, liền lột toàn bộ chiếc áo của cô ta xuống từ đằng sau.

Chuyện đó, khiến Tô Hoàng Quyên khựng lại.

Kiều Quốc Thiên cũng chấn động bởi từng vết sẹo nhìn thấy là phát hoảng sau lưng của cô ta. Trên lưng của cô ta hầu như không có một miếng da thịt hoàn chỉnh nào cả.

Sau lưng, rất lâu cũng không có hành động tiến một bước.

Tô Hoàng Quyên chỉ có thể nghe thấy hơi thở của anh ta trở nên hổn hển. Thân người lạnh băng của cô ta run rẩy, run tay, kéo áo lên lại. Những vết thương ghê sợ đó, ngay cả bản thân cũng sẽ hết hồn, huống chi là anh ta?

Cô ta vừa định xoay người lại, nhưng người đàn ông bỗng nhiên siết vòng eo của cô lại, không cho cô ta động đậy. Cô ta kinh ngạc, biết được anh ta muốn làm gì, ra sức vùng vẫy. Nhưng sức lực của đàn ông mạnh hơn cô ta nhiều. Quần bị lùa xuống, thoáng chốc, người đàn ông đột nhiên xông vào trong cơ thể của cô ta.

“Kiều Quốc Thiên!” Cô ta cắn răng gọi tên của anh ta, đau tới nỗi ngón tay cào lên trên bức tường bằng kính, móng tay gãy rồi.

Đồ khốn này!

Hai lần đều là như vậy!

“Tối qua Lâm Văn Đông cũng đối xử với cô như vậy rồi chứ? Hửm?” Kiều Quốc Thiên nắm lấy vòng eo của cô ta, từng cái từng cái va đập thật mạnh. Câu hỏi hỏi ra, dường như là cắn răng. Tô Hoàng Quyên vô cùng hận anh ta, nhưng mà, sự sung sướng của sự điên cuồng đó lại cứ từng đợt từng đợt xâm nhập mà đến.

“Hai người có dùng tư thế này làm qua chứ?” Kiều Quốc Thiên tiếp tục hỏi. Trong đầu không ngừng nhấp nháy hình ảnh cô ta nằm dưới người của Lâm Văn Đông, sức xông pha liền mạnh hơn nữa, mang theo phẫn nộ và giải tỏa. Còn có một ít…đố kị ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu rõ!

Khi Kiều Quốc Thiên hận thì thật sự là không để lại chút tình cảm. Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy sự sung sướng và đau đớn xen kẽ nhau, khiến tư duy của cô ta đều trở thành hoàn toàn trỗng rỗng. Cuối cùng cũng không dám nói thêm lời gì kích thích anh ta nữa, nếu không thì, anh ta sẽ chỉ càng thêm thô bạo chiếm hữu mà thôi.

Đến cuối cùng, lúc anh ta buông tha cho cô ta, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể đau nhức, có hơi xé nứt.

Đợi khi chỉnh đốn xong hết ra ngoài, trên đầu giường đã chuẩn bị một viên thuốc rồi. Anh ta đúng thật khốn khiếp mà, rõ ràng trong khách sạn có chuẩn bị vật dụng tránh thai, thậm chí vừa rồi cô ta đã có nhắc nhở qua anh ta, nhưng mà, anh ta cứ lại không dùng!

Trong lòng Tô Hoàng Quyên lạnh ngắt, rót ly nước cho mình, nuốt đi viên thuốc.

Cô ta đứng dựa vào góc tường, bắt đầu suy nghĩ việc ngày mai gặp cha mẹ của Lâm Văn Đông.

Rõ ràng là cố tình muốn cô ta khó xử, Kiều Quốc Thiên lại để rất nhiều vết hôn trên người của cô ta. Trên cổ, trên lòng ngực, toàn bộ đều là. Khăn lụa hoàn toàn che không hết lại được, ngoại trừ cô dùng khăn choàng.

Với lại, tình huống trước mắt như vậy, cô ta cảm thấy bàn chuyện kết hôn với Lâm Văn Đông, thật sự là quá manh động.

Kiều Quốc Thiên hoàn toàn chính là ác ma, sẽ không để cô ta sống yên đâu.

Chính lúc này, Lâm Văn Đông gọi điện thoại qua. Rất là phấn khởi.

“Hoàng Quyên, cha mẹ anh đã ở trên xe lửa đến đây rồi. Ngày mai em và họ có thể chính thức gặp mặt rồi.”

Tô Hoàng Quyên vừa muốn nói hoãn lại thời gian mới gặp cha mẹ, đến lúc này, thì bị sự vui vẻ của Lâm Văn Đông đẩy lùi về lại. Hai người già từ quê nhà qua đây một chuyến không dễ dàng, hiện nay cô ta cũng không nhẫn tâm nói những lời đó ra nữa, khiến hai người mất vui.

Cuối cùng chỉ là nói: “Được, vậy tối nay sắp xếp họ ở lại chỗ anh đi.”

“Vậy còn em?”

“Em ở lại trong nhà mình, vừa đúng chuẩn bị chuẩn bị quần áo.”

Lâm Văn Đông cũng không có miễn cưỡng Tô Hoàng Quyên.

Ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!