Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Bởi vì không muốn chơi đùa nữa cho nên mới canh cánh trong lòng lâu như vậy, thậm chí còn phải cẩn thận từng li từng tí.

“Chuyện mười năm trước, anh thực sự rất nghiêm túc xin lỗi em. Nhưng chúng ta không thể quay thời gian về quá khứ, hiện giờ chuyện duy nhất anh có thể làm là cam đoan với em rằng anh sẽ khiến em của hiện tại và tương lai hạnh phúc.”

Trái tim Tống Ân đập nhanh.

Kỳ thực cô cũng không phải loại người ngu xuẩn, sẽ không bám víu chuyện mười năm trước không buông.

Nhưng...

“Vậy... trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, đột nhiên hai ngày gần đây lại cứ luôn nói đến việc kết hôn, rồi cả vụ cầu hôn hôm nay nữa...” Tống Ân tạm dừng một lúc.

Cô thở dài nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Có phải bởi vì anh biết chuyện mười năm trước cảm thấy mắc nợ em, cho nên mới dùng kết hôn làm bồi thường không?”

Lê Tiến Minh cười chua xót: “Hóa ra em luôn nghĩ như vậy? Cho nên... tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được tí gì sao?”

Cô mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu.

Cuối cùng...

Lê Tiến Minh vẫn rời đi.

Có lẽ...

Cả hai đều cần yên lặng một thời gian, đây là tốt nhất.

Từ ngày hôm đấy, sau khi Lê Tiến Minh rời đi, một đoạn thời gian dài sau đó Tống Ân cũng không nhìn thấy anh.

Anh tựa như đột ngột biến mất, một chút tin tức cũng không có.

Tin đồn về hai người họ vẫn cứ ùn ùn kéo đến, nhưng anh lại chẳng hề ra mặt cho dù chỉ một lần.

Đương nhiên, cũng không hề lộ diện trước truyền thông.

Tống Ân nghĩ, chắc hẳn hai người bọn họ cứ thế này kết thúc.

Mười năm trước bắt đầu, bây giờ kết thúc, không ngờ lại bình yên đến vậy.

Chẳng qua...

Nơi ngực trái cứ thỉnh thoảng nhói đau, luôn không ngừng nhắc nhở cô về đoạn tình cảm giữa hai người. Nó chôn sâu trong lòng cô, mà cô lại không có biện pháp quên đi như tình cảm đối với Lê Tiến Thành.

Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm.

Tống Ân bừng tỉnh, nôn ọe không ngừng, nôn đến mức mắt nổ đom đóm.

Gần đây tình hình thân thể cô không được tốt lắm, buổi tối thường xuyên mất ngủ, ban ngày lại hay bị choáng đầu, ăn uống cũng không có khẩu vị, hiện giờ thì bắt đầu nôn lấy nôn để.

Vũ Uyên bị dọa sợ, lo lắng cô có bệnh trong người, dù sao trong nửa tháng này cô đã gầy đi hẳn 6kg.

Tạm thời hủy bỏ tất cả các hoạt động, báo cho bệnh viện nhanh chóng đưa cô đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Cả người Tống Ân uể oải, tinh thần cực kém.

Lúc chờ kiểm tra sức khỏe toàn thân, hay lúc đợi Vũ Uyên đi thanh toán tiền viện, cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cô ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một đôi vợ chồng âu yếm nhau đi ngang qua, trong lòng nghĩ thật hâm mộ bọn họ.

Đến lượt cô, trong khoa nội soi kiểm tra từ dạ dày xuống dưới, cái gì cũng không tra ra. Cuối cùng đến phụ khoa, không ngờ vừa mới kiểm tra đã khám ra cô mang thai.

Tống Ân có chút sững sờ.

Vũ Uyên lại kích động tới trừng to mắt: “Ngài nói gì? Mang thai?”

“Đúng, là mang thai.”

Vũ Uyên mừng rỡ nhảy dựng lên: “Chị Tống Ân, chúc mừng chị! Chị sắp làm mẹ rồi!”

Tống Ân cầm giấy siêu âm, tim đập vừa nhanh vừa loạn nhìn kỹ đốm nhỏ mờ ảo trên giấy trắng đen. Trong lúc nhất thời quả thực không biết nên khóc hay... nên cười.

Trước kia bác sĩ nói cô rất khó thụ thai, cho nên trong đoạn thời gian khi ở cùng Lê Tiến Minh, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tránh thai.

Nhưng, trong lúc cô và Lê Tiến Minh đường ai nấy đi, lại mang thai con của anh.

Loại cảm giác này như đang bị thượng đế đừa giỡn.

Ngồi lên xe, về nhà.

Dọc theo đường đi, Vũ Uyên cực kỳ vui vẻ, giống như đứa nhỏ là của cô ấy vậy.

“Chị Tống Ân, bác sĩ nói tình hình thân thể của chị hiện giờ không được tốt lắm, phải bồi bổ. Lát nữa em sẽ báo cho chị Ada để sắp xếp cho chị nghỉ ngơi.”

“... Ừ.”

“Chờ đến khi nào có ngày rảnh, chúng ta đi mua quần áo và xe đẩy cho bé con đi! Tuy bây giờ mới được hai tháng, nhưng tám tháng nữa bé con chào đời rồi, chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn.”

Tống Ân từ từ nhắm hai mắt, đang nghĩ về chuyện gì đó.

Trong đầu loạn quá.

Vũ Uyên liếc nhìn cô một cái, thở dài rồi nói: “Nhưng... việc cấp bách hiện giờ hẳn là phải tìm cha đứa bé.”

Hàng lông mi trên đôi mắt đang nhắm của Tống Ân run lên, nhưng cô vẫn không mở miệng.

Buổi tối.

Tống Ân gặp ác mộng, nửa đêm bật dậy trên giường.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!