Lọc Truyện

 

Bạch Xà vẫn chưa phản ứng lại trước hành động của nữ nhân kia, cho nên lúc nhìn thấy Huyết Vũ bị đánh, cũng chỉ trơ mắt đứng nhìn. Tới khi hắn chịu xong một chưởng đó, nó mới hung dữ há miệng ra muốn cắn vào cổ nàng ta.

Huyết Vũ hít thở không thông, nhìn thấy cảnh tượng đó lại không thể không khó nhọc rên lên: "Không được!"

Trong thân thể nàng ta bây giờ là vạn năm linh lực của hắn, nếu như giết chết nàng ta thì vạn năm linh lực đó sẽ hóa thành hư vô. Trước khi hắn lấy lại được lực lượng, hay nói cách khác là trước khi hắn tìm ra cách đưa lực lượng trở về với thân thể của mình thì nàng ta không thể chết.

Bạch Xà rất nghe lời Huyết Vũ, quả nhiên hắn vừa mở miệng nó đã lập tức dừng lại.

Tuy rằng linh hồn không có mồ hôi, nhưng nữ nhân kia lại cảm giác được sống lưng lành lạnh. Đó là cảm giác chỉ khi đối mặt với cái chết mới có.

"Ta... ta không cố ý đâu..."

Nói thật là khi nhìn thấy Huyết Vũ phun máu, nàng ta cũng có hơi hoảng sợ. Bởi vì người nam nhân này nhìn qua có lẽ thân phận không tầm thường, nhất định sẽ có cách thoát khỏi cái chốn khỉ ho cò gáy này. 

Tuy rằng ngoài miệng nàng ta nói rằng bản thân chán ghét hắn, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn sợ hãi bản thân phải sống ở nơi này một mình.

Có Huyết Vũ bên cạnh không thể nào tốt hơn... Tuy rằng tính khí hắn có hơi xấu, nhưng bù lại hắn có gương mặt đẹp, khi rảnh rỗi không có chuyện gì có thể ngồi ngắm gương mặt đó cũng được.

Huyết Vũ rũ đầu không đáp, bởi vì hắn phát hiện, sau khi chưởng lực đó đánh vào người hắn, ngoại trừ cảm giác đau đớn ban đầu thì lực lượng từ chưởng đó đang bị thân thể hắn đồng hóa, tạo thành tia linh lực chảy xuôi xuống đan điền khô kiệt của hắn. Tuy rằng tia linh lực. này không lớn, có thể không kể tới cũng được, nhưng cũng đủ khiến Huyết Vũ vui mừng.

Nhưng cách lấy lại lực lượng thế này... thật khiến người ta phát điên!

Lế nào nếu như muốn lấy lại lực lượng thì phải để nàng ta đánh vài chưởng?

Huyết Vũ cảm thấy nếu như mình thật sự làm như: vậy thì chưa đợi lực lượng được khôi phục hoàn toàn thì bản thân hẳn đã bị đánh chết rồi.

Cũng may thân thể của hản là Đằng Xà vạn năm, cũng coi như là da thịt béo dày, đánh vài chưởng cũng không chết ngay được, tuy nhiên đau khổ da thịt thì nhất định phải chịu. Vì thế, sau một hồi trầm mặc, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi đánh thử bổn tọa thêm vài chưởng nữa xem." 

Câu này cũng được xem như ý khẩn cầu, nhưng khổ nỗi xưa tay Huyết Vũ đã quen mắt cao hơn người, nhất thời giọng điệu lạnh lùng chưa sửa được, lại khiến câu này có cảm giác như đang uy hiếp người ta vậy.

Không ngoài dự đoán, nữ nhân kia phát run. Vội vàng gạt Bạch Xà trên vai xuống rồi bỏ chạy ra ngoài.

Tiểu tử này đúng là có bệnh, lão nương không thèm chơi với hắn nữa!

Huyết - Tiểu tử có bệnh - Vũ hiện tại đang bận điều tức, khi nãy hắn cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cho nên cũng không để tâm tới phản ứng của nàng ta lắm.

Sau đó Huyết Vũ lại nhớ ra, bản thân nàng ta đang mang theo lực lượng của hắn, trời đã tối thế này, nếu như chạy ra ngoài bị người ta bắt được rồi lợi dụng lực. lượng đó thì như thế nào?!

Hăn xoay người muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện bản thân vẫn còn đang bị trói, cho nên đành phải gọi Bạch Xà tới cắn dây trói cho mình. Nhưng Bạch Xà thật sự quá nhỏ, dây đăng xà trói hắn còn lớn hơn cả thân thể của nó, cho nên phải mất gần hai khắc nó mới có thể cắn xong.

Bởi vì bị thương, thân thể lại không có linh lực, cho nên tốc độ mà Huyết Vũ di chuyển quả thật... chậm không nỡ nhìn, lại thêm trời tối, Huyết Vũ không thể quan sát rõ ràng nơi này là nơi nào. Nhưng có một điêu hắn chắc chắn, đây không phải Yêu giới! 

Cũng may nữ nhân kia không đi xa, nàng ta ngồi nghịch nước ở ngay bên cạnh con suối nhỏ quanh đây. Điều khiến Huyết Vũ khó hiểu chính là một linh hồn như: nàng ta, sao lại còn có thể cảm giác được đau đớn, ấm lạnh?

Càng đi tới gần, Huyết Vũ lại càng phát hiện ra sức. cảnh giác của nàng ta kém tới đáng sợ. Cho dù hắn không hề cố ý che dấu tiếng động, nhưng nàng ta vẫn không để tâm.

"Con cua ấy à con cua, nó có hai cái càng..."

Sau đó Huyết Vũ phát hiện, nàng ta đang hát. Đó là một bài hát vô cùng kỳ lạ, hắn chưa từng được nghe bao. giờ. Nhưng giọng của nàng ta rất êm tai, khiến Huyết Vũ cũng không nỡ cắt ngang.

Một hồi lâu sau, nàng ta thở dài một hơi thỏa mãn, rồi mới đứng dậy. Lúc quay đầu trở về đột nhiên phát hiện ra Huyết Vũ đang đứng phía sau mình, rõ ràng nữ nhân đó rất hoảng sợ, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Sao ngươi lại ra ngoài này?”

Huyết Vũ sẽ nói là vì lo lắng cho ngươi sao? Tất nhiên là không! Vì thế hắn nhàn nhạt đáp: "Sợ ngươi bị dã thú ăn, không có ai chăm sóc cho bổn tọa."

Nàng ta bĩu môi: "Người lo lắng bị dã thú ăn phải là ngươi mới đúng, ta có sức mạnh, còn lâu mới sợ đám dã thú đó!"

Huyết Vũ khoanh tay dựa vào gốc cây, vừa lúc định mở miệng thì lại cảm thấy ngón tay nhói lên một cái. Hắn không khỏi đưa mắt xuống nhìn, chỉ thấy ở đầu ngón tay của mình có hai lỗ nhỏ, ngón tay bắt đầu tím đen. Cạnh đó không xa là con rắn hoa đang lẽ lưỡi lạnh mắt nhìn hắn.

Hiển nhiên, hắn bị rắn độc căn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!