Lọc Truyện

Mẹ Nuôi Người Chạy Không Thoát - Cố Minh Thành

Thời gian gần đây, số lượng bệnh nhân tăng lên đột biến Cố Viễn Nhiên bình thường đã về muộn bây giờ cũng phải ngủ lại bệnh viện. Cô có nhắn với hắn rằng không chuẩn bị cơm tối vì cô sẽ ngủ tại chỗ làm không về được.

Công việc chất đống như núi, không thể giải quyết hết được lại được Tô Diện thường xuyên chạy tới làm phiến khiến cô mệt mỏi kinh khủng. Về nhà chỉ muốn ngủ yên, Cố Viễn Nhiên dạo gần đây mệt mỏi nên hình như cô bị sinh áo giác, cô có cảm giác như ai nhìn mình dù trong phòng ngủ chỉ có mình cô.

Cảm giác có người theo dõi đang lén nhìn mình khiến Cố Viễn Nhiên nổi da gà vì sợ nhưng cô không quá quan tâm tới chuyện này bởi cô nghĩ do dạo này cô rất mệt mỏi và áp lực nên mới vậy, uống hai viên an thần rồi đi ngủ.

Phải mấy ba tháng, Cố Viễn Nhiên mới bớt việc được, cô giao mọi thứ của phó trưởng khoa làm việc còn bản thân dành ba ngày để nghỉ ngơi, dù cô có trẻ tuổi cũng không nhất thiết phải cống hiến đến kiệt sức như vậy.

Lái xe về đến nhà cô mới được thở phào nhẹ nhõm, Cố Minh Thành đã đi học rồi nên không có ở nhà. Công việc cũng không còn nhiều trước nữa nên cô về cũng sớm hơn, Cố Minh Thành cũng không phải ngồi đợi cơm cô.

Hai người sống như cặp vợ chồng trẻ khiến hàng xóm xung quanh khu đó thì thầm to nhỏ, Cố Viễn Nhiên phải mỏi mồm giải thích cô và hắn không phải vợ chồng mà là mẹ con là mẹ con đó, còn Cố Minh Thành không hề quan tâm hàng xóm muốn nói gì mặc họ nói.

Cuối tuần, Viễn Nhiên nghỉ ở nhà không đến bệnh viện, phó trưởng khoa đã lo công việc rồi. Đầu óc cô mấy ngày nay cũng đỡ căng thẳng hơn nên chắc chắn

không thể sinh ảo giác được, nhưng cô nhớ tới cảm nhận của mình về mấy tháng mệt mỏi kia.

Cố Viễn Nhiên đứng giữa căn phòng ngủ xem xét một lượt, xem có thứ gì khiến cô không thoái mái. Sau khi tìm kiếm một thứ gì đó mà chính cô cũng không rõ thì cô cũng chán nản. Cô lần nữa chắc chắn không hề có ai hay bất kỳ thế lực nào theo dõi cô chắc chắn chỉ do cô quá áp lực nên sinh ảo giác.

Sau một hồi tìm kiếm cũng không thấy có gì khả nghi, đang định đi mua sắm để giải tỏa căng thẳng. Trước khi rời khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên sự chú ý của cô va phải bức tranh phong cảnh treo trên tường.

Đây là bức tranh Cố Minh Thành tự tay thêu tặng sinh nhật cô, tuy là con trai nhưng lại rất khéo tay, lúc đó cô đã cảm động nhiều tới mức nào, cô rất thích bức tranh này. Muốn trước khi ra ngoài ngắm nó một chút, nên đã nhấc nó xuống.

Cố Viễn Nhiên sờ tay nhẹ lên bức tranh cảm thán: “Thật khéo tay.”

Khi cô ngước nhìn lên bức tường, điều bất ngờ là đằng sau bức tranh xinh đẹp này là một cái lỗ nhỏ trên tường. Trước khi Cố Minh Thành đến sống chung, cô đã sống được năm năm tại đây rồi nhưng chưa hề phát hiện ra cái lỗ nhỏ này trên tường. Vậy phải giải thích thế nào về sự xuất hiện của cái lỗ trước mắt.

Cố Viễn Nhiên hơi cúi đầu nhìn một mắt qua lỗ nhỏ, bên cạnh chính là phòng ngủ của Cố Minh Thành, cô có thể nhìn thấy đồ trong phòng hắn, nếu vậy nó cũng có thể thấy phòng cô?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!