Việt Hoàng trong lúc họp gặp bác sĩ Bảo, người mà anh giới thiệu cho Thiên Trang đến khám.
"Cô gái tên Trang đó là gì của cậu?"
"Là người quen thôi, sao vậy?"
Bác sĩ Bảo thở dài.
"Cậu khuyên cô ấy mau tiếp nhận điều trị đi, căn bệnh trầm cảm không phải đùa đâu. Tôi đã thông báo kết quả và lên phương án điều trị cụ thể cho cô ấy. Nhưng cả tuần nay không thấy bệnh nhân đâu, cậu liên lạc thử xem."
Việt Hoàng trầm ngâm, không ngờ cô ta từ giả lại bệnh thật. Chính Thiên Trang khi nhận kết quả liền muốn ngất đi, cô ta không dám tin mình có bệnh. Việt Hoàng gọi điện cho Thiên Trang nhưng không ai nghe máy. Mãi cho đến tận chiều về nhà anh mới nghe Nhật Hạ kể lại Thiên Trang đến cửa hàng tìm cô.
"Thiên Trang bị trầm cảm thật sao?"
"Ừ, bác sĩ Bảo đã kết luận. Em tính thế nào anh đều nghe theo."
"Tuy em ghét cô ta, nhưng thấy người khác đã cầu xin mình giúp đỡ thì em cũng mủi lòng. Chúng ta cho Thiên Trang mượn xoay sở anh nhé."
"Ừ. Để anh hẹn gặp cô ta, em có bầu hạn chế thì hơn. Nhỡ may cô ta không kiểm soát được bản thân lại thiệt thòi về mình."
Nhật Hạ mãi lăn tăn về chuyện của Thiên Trang mà mất ngủ. Cô ta sao lại thê thảm như vậy, Nhật Hạ nghĩ đến bé Min. Con bé rất hiểu chuyện, trước mặt người lớn không nhắc đến Thiên Trang nhưng trong tâm vẫn luôn nhớ mẹ vô cùng. Dù sao tình mẫu tử thiêng liêng không dễ gì chia cắt. Việt Hoàng thấy vợ chốc lát lại trở người, anh ôm cô vào lòng.
"Em khó ngủ hả?"
"Vâng, chẳng hiểu tại sao cứ chợp mắt là nghĩ đến rất nhiều thứ."
Việt Hoàng đặt tay lên bụng cô, chỉ vài tháng nữa thôi, cả nhà sẽ được gặp em bé. Anh vuốt nhẹ bụng như muốn xoa dịu hết mọi phiền não của vợ. Việt Hoàng hôn nhẹ lên tóc cô.
"Đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi, con đang chờ em ngủ đấy."
"Em biết rồi, ngủ ngay đây thưa bác sĩ."
Nhật Hạ gối đầu lên tay anh, cả khuôn mặt vùi vào ngực chồng. Cô thích nhất là tư thế này, vừa tình cảm lại vừa thấy an toàn, giống như được anh bảo vệ.
Thiên Trang được đưa đến bệnh viện, Minh bị người dân hô hoán nên không kịp chạy. Anh ta bị bắt lên đồn công an giải trình. Vết thương ngay bụng, tuy không sâu lắm nhưng mất khá nhiều máu. Thiên Trang yếu ớt một mình nằm trên giường bệnh. Điện thoại ở trong túi xách, cô ta ấn chặt vết thương rồi cố lần mò tìm. Vợ chồng Nhật Hạ đến bệnh viện khi cô ta được đưa vào phòng cấp cứu lần hai. Vết thương mới phẫu thuật xong cô ta bị mẹ của Minh tìm đến gây sự. Thiên Trang vẫn còn sức cãi nhau với bà Hòa. Kết quả chạm đến vết thương. Thật ra trong cuộc sống, càng đơn giản thì càng hạnh phúc. Thiên Trang nằm trong phòng hồi sức chiêm nghiệm về câu nói đó.
Bà Nguyệt dặn vợ chồng con trai nên giấu bé Min việc Thiên Trang nằm viện, tránh để con bé lo lắng. Khi nào sự tình chuyển biến xấu thì hẳn cho hay. Nhật Hạ vào gặp Thiên Trang đầu tiên, cô ta định ngồi dậy nhưng Nhật Hạ ngăn lại.
"Cô cứ nằm đi, không cần cố cậy mạnh làm gì, bây giờ cô không phải đối thủ của tôi."
"Cảm ơn cô. Tôi hiện tại đã hiểu ra được nhiều điều, chẳng trách Việt Hoàng lại yêu cô như vậy."
Thiên Trang cười, đây là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, trong lúc cô ta bất lực nhất đã liên tiếp làm phiền gia đình Nhật Hạ. Vậy mà người phụ nữ này không để bụng chuyện cũ, giúp đỡ cô ta. Nhiều lần Thiên Trang tự hỏi nếu ngày trước cô ta không nghĩ mưu tính kế thì liệu bây giờ kết cục của hai người có khác? Có trở thành bạn được không?
"Về căn bệnh của cô, tôi đã nghe Việt Hoàng kể lại. Cô định thế nào?"
"Tôi không dám tin vào kết luận của bác sĩ, ngay thời khắc nhận tờ kết quả lòng tôi không hề thanh thản được. Ngổn ngang trăm bề."
Nhật Hạ chẳng suy nghĩ gì nhiều, dặn dò Thiên Trang giữ gìn sức khỏe. Cô ta thoát khỏi sự bi quan bao trùm mấy hôm nay. Về phần Minh, Nhật Hạ hỏi cô ta định xử lý thế nào, Thiên Trang rất dõng dạc.
"Tôi có chết cũng lôi anh ta chết cùng, xem như làm việc ác lần cuối đi."
Cô ta nói là làm, sức khỏe Thiên Trang dần hồi phục nhưng Minh thì không được tự do như trước. Thiên Trang gửi đơn ra tòa kiện anh ta, vì sự việc có nhiều người chứng kiến, Minh không dễ gì chối cãi được. Bà Hòa hằng ngày đem đồ bổ thức ăn ngon tới lấy lòng Thiên Trang. Mong cô ta rút đơn kiện, Thiên Trang bây giờ hoàn toàn thoải mái, cô ta đã trả hết số tiền đã chiếm của Minh, do đó không sợ bọn họ uy hiếp. Bẵng đi một thời gian, Nhật Hạ nhận được tin nhắn của Thiên Trang, hai người hẹn gặp nhau ở một quán nước gần cửa hàng Nhật Hạ.
Vác cái bụng vượt mặt, Nhật Hạ bây giờ khác trước nhiều lắm. Cô nghe nhạc thiền để tập cho tâm thanh tịnh, đứa con này của cô chưa sinh ra đã là nhân vật trung tâm của cả nhà, xem như bảo bối. Thiên Trang cắt phăng mái tóc xoăn dài, cô ta mặc đơn giản quá mức, hai người phụ nhìn nhau cười.
"Sắp sinh rồi nhỉ?"
"Ừ, còn hơn tháng nữa. Cô thế nào rồi?"
"Tôi đã khá hơn, hôm nay hẹn cô ra đây là muốn trả lại số tiền tôi đã mượn. Gia đình đã chịu nhận lại đứa con gái ngỗ nghịch như tôi, tháng sau tôi sẽ sang nước ngoài với mẹ."
Nhật Hạ đoán được điều Thiên Trang sắp nói, cô ta đang canh cánh về bé Min. Thiên Trang ngập ngừng hỏi ý kiến Nhật Hạ.
"Tôi muốn đưa con bé ra ngoài chơi một ngày, cô có thể nào đồng ý được không? Tôi muốn tạm biệt con bé, làm mẹ đúng nghĩa một lần."
"Tất nhiên là được."
Việt Hoàng không biết vợ anh và Thiên Trang lại thân đến mức độ cùng nhau uống trà chiều. Anh mỗi lần nghe đến cái tên đó là dị ứng, con người có lẽ ai cũng ích kỷ như nhau. Khi ai đó đối xử tốt với bạn, làm nhiều điều rất cảm động, nhưng chỉ cần một người đó phạm sai lầm một lỗi nhỏ thôi thì mỗi khi hồi tưởng lại chỉ nhớ rõ cái lỗi ấy. Đằng này Thiên Trang không hề có đối tốt với ai, cô ta chỉ toàn làm chuyện xấu, Việt Hoàng ghét cô ta theo bản năng. Ban đầu anh hơi lo ngại để bé Min đi chơi với cô ta, nhưng vợ nói thì anh phải nghe thôi, không phản đối.
Bé Min dậy từ sáng sớm, trước khi đi với
Thiên Trang con bé hôn tạm biệt Nhật Hạ và em. Bà Nguyệt luôn miệng dặn cô ta sở thích cũng như khẩu vị ăn uống của bé Min. Thiên Trang chú tâm nhớ kỹ, cô ta đưa con gái đi dạo ở công viên thiếu nhi. Thiên Trang không biết mở lời thế nào, dường như giữa hai mẹ con có một lớp màn mỏng ngăn cách.
"Min có thích em bé trong bụng mẹ Hạ không?"
"Có ạ, em bé còn giỡn với con. Hôm qua con thấy em đạp bụng mẹ, bàn chân nhỏ xíu."
"Bố và mẹ Hạ rất yêu thương con nhỉ?"
"Dạ."
Thiên Trang ngồi xổm xuống vuốt tóc con bé.
"Mẹ phải đi xa một thời gian, có thể rất lâu, rất lâu mới gặp lại con. Mẹ Hạ là người tốt, cô ấy còn tốt hơn cả mẹ. Con hãy xem cô ấy là mẹ ruột mà nghe lời và hiếu thảo."
Bé Min mở to đôi mắt to tròn, ánh mắt hồn nhiên như cứa vào tim Thiên Trang.
"Mẹ đi đâu thế ạ?"
"Mẹ vừa nhận công việc mới, phải đi một nơi rất xa trong tuần này."
"Thế con nhớ mẹ thì gọi điện thoại được không?"
"Được chứ, mẹ luôn mở máy chờ Min mà."
Ngày Thiên Trang ra nước ngoài, cô ta không báo với một ai, lặng lẽ rời xa quê hương để bắt đầu cuộc sống mới. Điều Thiên Trang tâm đắc nhất khi rời khỏi đây chính là đưa được Minh vào tù. Cô ta hận những gã vũ phu, chỉ biết đánh phụ nữ. Loại đàn ông đó nên sớm nhận lấy hậu quả. Nhật Hạ đến ngày sinh, hai bên gia đình đều đến bệnh viện chăm nom chờ đợi. Việt Hoàng càng sốt ruột hơn cả vợ, anh vào phòng sinh cùng cô. Nhật Hạ chọn sinh thường, cô bắt đầu cảm giác đau đến buốt người, mồ hôi chảy ròng ròng. Việt Hoàng đứng bên cạnh lau mồ hôi cho vợ, càng lau càng cuống.
"Cố lên vợ, con sắp ra rồi!"
Nhật Hạ không còn biết xung quanh là gì, cô chỉ nghe văng vẳng tiếng của Việt Hoàng. Cô chưa từng trải qua cơn đau nào quặn thắt từng cơn như vậy. Nước mắt cứ thế chực trào, Nhật Hạ nắm tay chồng la lớn. Việt Hoàng sốt sắng, nếu biết cô đau thế này thì anh đã khuyên cô sinh mổ. Nhật Hạ sắp kiệt sức ngất lịm, bác sĩ động viên cô.
"Ráng lên, thêm chút nữa thôi."
Nhật Hạ rướn người, cô dùng hết sức rặn lần nữa, khi tiếng khóc xé trời vang lên, khuôn mặt ai cũng thở phào hạnh phúc. Nhật Hạ khóc như đứa trẻ, Việt Hoàng đôi mắt đỏ hoe lau nước mắt cho cô. Còn khóc là tốt rồi, ít ra cô cũng còn sức. Anh hôn lên trán cô, miệng không ngừng nói.
"Cảm ơn em!"
Những người bên ngoài lo lắng không yên, mẹ Nhật Hạ đi qua đi lại trước hành lang. Đôi mắt không bỏ qua một giây nào trước cửa phòng sinh.
"Ra rồi, cháu chúng ta ra rồi."
Đứa bé được bế ra, bốn người xúm suýt vây quanh đứa bé đỏ hỏn vừa cất tiếng khóc chào đời. Bà Nguyệt mừng đến phát khóc nhìn chồng.
"Cháu trai đấy, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi."
"Thằng bé giống bố nó thật."
"Tôi thấy giống con dâu hơn."
Việt Hoàng cười khổ, đứa bé chỉ mới ra khỏi bụng mẹ, chưa nhìn rõ giống ai. Xem ra các vị phụ huynh vui mừng quá rồi. Nhật Hạ qua cơn đau tột cùng, cô dần tỉnh táo.
"Con đâu rồi?"
"Con đang ngủ."
Việt Hoàng chỉ tay về chiếc nôi xinh xắn đặt cạnh giường vợ, nơi đó có một thiên thần đang ngon giấc.
"Giác quan thứ sáu của em có vẻ không nhạy lắm nhỉ?"
"Xem ra phải tốn tiền mua đồ cho con rồi."
Việt Hoàng véo mũi cô.
"Anh đã bảo con trai mà không tin, bác sĩ nói thì đừng có cãi."
Bé Min rón rén mở cửa, lúc nãy con bé chưa kịp nhìn em, ông bà đều tranh nhau ngắm cháu. Nhật Hạ vẫy tay con bé lại chỗ mình, cô ôm bé Min một cái như lấy thêm năng lượng. Con bé nhìn mẹ sắc mặt mệt mỏi thì quan tâm hỏi.
"Mẹ vẫn còn đau ạ?"
"Ôm con là mẹ hết đau rồi, Min đã thấy em chưa?"
"Con chưa nhìn kĩ mặt em ạ, ông bà cứ giành nhau."
Việt Hoàng phì cười vì bộ dạng ủ rũ của con, Nhật Hạ vỗ tay chồng, anh hiểu ý đẩy chiếc nôi về phía cô. Bé Min lúc này mới nhìn rõ mặt em trai, con bé ngắm nghía mãi, sau một hồi lại đưa ra kết luận khác với các vị phụ huynh vừa rồi.
"Em trai rất giống con."
"Ừ, giống Min mới đáng yêu chứ."
Nhật Hạ nằm viện năm ngày rồi được về, lúc đầu cô không dám bế con, hai tay luống cuống cả lên. Bà ngoại và bà nội đều thương cháu hết mực, bày cô cách cho con bú, ru ngủ. Việt Hoàng thì rất thành thục, đi làm về là giành luôn nhiệm vụ. Thằng bé nằm trên tay anh ngủ say sưa. Nhật Hạ sau sinh vóc dáng vẫn còn hơi phì, trở thành bà mẹ bỉm sữa đích thực. Cô đã đặt ra mục tiêu, sau khi hết ở cữ sẽ chăm luyện tập lấy lại vóc dáng. Thiên Trang gần ngày sinh thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình.
Bệnh của cô ta đã dần khả quan hơn, tuy nhiên phải theo dõi dưới sự giám sát của bác sĩ. Nghe Nhật Hạ sinh được đứa con trai cho Việt Hoàng, cô ta vui vẻ chúc mừng. Thiên Trang hỏi đến bé Min, cô ta tin tưởng Nhật Hạ sẽ đối xử công bằng giữa các con.
Sau khi sinh đứa con đầu lòng, Việt Hoàng quyết định không để vợ sinh thêm. Một nếp một tẻ đã quá đủ rồi. Mỗi lần nhớ tới cảnh cô đau đớn trong phòng sinh, anh cảm giác mình đang đánh cược cả cuộc đời. Vì lúc đầu theo ý Nhật Hạ, tin vào giác quan thứ sáu của cô, mẹ chồng chọn được một cái tên rất hay. Bây giờ là cháu trai, tên này không còn dùng được nữa, thậm chí quần áo, đồ chơi chất đầy cất vào tủ. Nhật Hạ ở cữ nhà chồng, bố mẹ cô sang đây đóng quân, hễ nghe tiếng cháu khóc là ông bà lại bồng bế dỗ dành. Hôn nhân không phải nấm mồ nếu hai vợ chồng biết yêu thương, san sẻ với nhau. Nhật Hạ đã từng thấy có lúc gia đình nhỏ của mình bị xáo trộn, nhưng khi tất cả qua đi, điều cô nhận được chính là hạnh phúc ở hiện tại. Bé Min đi học về, cầm bức tranh chạy vào phòng khoe với mẹ.
"Mẹ ơi tranh của con được cô giáo khen rất đẹp."
"Đâu đưa mẹ xem nào."
Dưới nét vẽ nguệch ngoạc là hình ảnh gia đình bốn người nắm tay nhau. Con bé bò lên giường ngồi dựa sát vào mẹ, ánh mắt thích thú chờ được khen. Nhật Hạ từng nghĩ mẹ kế không dễ làm nhưng xem ra chỉ cần đối xử hết lòng, sẵn sàng cho đi thì cô sẽ nhận được quả ngọt. Minh chứng rõ ràng nhất là đứa con gái đáng yêu này.
"Mẹ sẽ kêu bố đóng khung rồi đặt ở đây nhé. Con gái mẹ giỏi lắm, vẽ đẹp như vậy."
Việt Hoàng vừa về đã vào phòng, ba mẹ con đều ở chung một chỗ, Nhật Hạ chọc ghẹo làm thằng bé cười khúc khích, bé Min thì hí hửng cười theo, với anh như vậy là quá đủ. Hạnh phúc không đâu xa vời, chỉ cần thế giới nhỏ bé này của anh mỗi ngày đều vui vẻ thì khó khăn mấy cũng không ngại.