Lọc Truyện

Mẹ Kế Không Dễ Làm - An An

"Sao anh ta lại đưa em về?"

Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô, nhìn Nhật Hạ lạ lắm, cô đang ở ngay bên cạnh nhưng anh có cảm giác xa cách nghìn dặm. Ngay cả lời nói cũng lạnh lùng.

"Xe em hỏng, điện thoại hết pin, anh ta có lòng tốt thì đưa về thôi."

Cô né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhật Hạ thở mạnh, hai tay cô giấu trong túi áo, chúng vì hồi hộp mà thoáng run.

"Sáng nay anh đã đi đâu, làm gì, với ai? Em muốn biết tất cả."

"Anh ở bệnh viện vẫn công việc như thường ngày thôi, sao em lại hỏi như vậy?"

Việt Hoàng đã sai lầm, anh nghĩ chuyện gặp Thiên Trang sáng nay không có gì để kể cả. Còn Nhật Hạ thì ngược lại, cô cho rằng những điều Thiên Trang nói là đúng, nếu không tại sao anh lại giấu cô.

"Em hỏi lại lần cuối, anh ở bệnh viện suốt cả ngày sao?"

Việt Hoàng nâng mặt cô lên, khi nhìn thấy đôi mắt long lanh chực trào, anh hoảng hốt nắm tay cô.

"Hôm nay em lạ lắm nói anh nghe có gì hiểu lầm phải không?"

"Anh đừng hỏi ngược lại em, chỉ có mình em lạ thôi ư, anh thì sao? Anh đến nhà vợ cũ nhưng lại bảo cả ngày ở bệnh viện, rõ ràng đang nói dối em."

"Phải, anh có đến nhà Thiên Trang nhưng là vì... "

Việt Hoàng chưa nói hết câu đã nghe tiếng chuông điện thoại, ai lại gọi đúng vào giờ phút này. Nhật Hạ cũng muốn nhìn xem chủ nhân cuộc gọi kia là ai. Khi thấy cái tên Thiên Trang, cô muốn đập luôn điện thoại nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ.

"Anh nghe máy đi, mở loa ngoài cho em nghe cùng."

"Anh về nhà chưa, em gọi để cảm ơn anh. Nhờ anh mà em thấy mình hồi sinh trở lại, cảm giác yêu đời hơn. Bệnh này của em chắc chắn sắp được chữa khỏi rồi."

Nhật Hạ chán ghét giọng cô ta cực điểm, cảm ơn cái quái gì, cô giật điện thoại ném mạnh xuống sàn làm Việt Hoàng giật mình.

"Có phải em hiểu lầm gì rồi không? Cô ta uống thuốc ngủ tự tử nên anh mới đến cứu. Anh hoàn toàn không có ý gì khác với cô ta, một chút cũng không có."

Anh thật sự sợ cảm giác này, ôm cô vào lòng nhưng chẳng thể hiểu thấu được nhau. Thiên Trang muốn tự tử sao? Ăn mặc khêu gợi để tự tử, còn chụp ảnh gửi cho cô. Cuộc gọi lúc nãy là dụng ý gì? Nhật Hạ tâm trạng rối bời. Việt Hoàng vẫn tiếp tục giải thích, anh không thể để sự hiểu lầm kéo dài, điều đó chỉ khiến cho tình cảm giữa hai người rạn nứt thêm.

"Nếu em không tin anh có thể gọi lại để cô ta xác nhận."

Việt Hoàng như chúng minh lời mình nói là thật nhặt điện thoại dưới sàn lên. Màn hình đen thui như chính vòng vây hai người bấy giờ, anh lúng túng.

"Máy hư rồi."

"Vậy dùng máy em đi, anh nhìn xem kiệt tác của cô ta này."

Anh nheo mắt nhìn tấm ảnh, còn hiện rõ số điện thoại của anh. Việt Hoàng đã biết nguyên nhân nằm ở đâu. Thì ra cô ta có dụng ý cả, luôn miệng bảo chúc anh hạnh phúc, sẽ không làm phiền gia đình anh. Vậy mà sau lưng âm thầm đâm một nhát, định chơi trò ly gián vợ chồng anh. Việt Hoàng phẫn nộ, anh trấn an vợ.

"Em bình tĩnh nghe anh, tất cả những lời anh nói điều là sự thật. Bây giờ anh sẽ đến nhà tìm cô ta, bắt cô ta nói rõ ràng mọi chuyện."

"Em đi cùng anh."

Nhật Hạ muốn đối chứng, ba mặt một lời. Cô đã an tâm hơn phần nào. Nếu những lời chồng cô nói là thật thì Nhật Hạ quyết cho Thiên Trang một bài học. Cô ta đã đi quá giới hạn rồi. Bà Nguyệt thấy hai vợ chồng căng thẳng muốn đi ra ngoài liền ngăn cản hỏi han.

"Hai con đi đâu vậy, tới giờ cơm rồi mà."

"Tụi con phải đi gặp một người, bố mẹ và bé Min cứ ăn trước đi ạ."

Bà Nguyệt dựa sát vào người Nhật Hạ thắc mắc.

"Gặp ai vậy con?"

"Thiên Trang mẹ ạ. Cô ta cố tình phá gia đình con."

"Con dằn mặt nó cho mẹ, nếu cần mẹ đi cùng hai đứa. Nghe mà tức lộn ruột!"

Nhật Hạ tự mình xử lý được, cô kêu mẹ cứ ở nhà chờ tin cô. Việt Hoàng không dám chọc giận vợ lúc này, nhìn cô cứ như sắp ra trận, khí thế ngút trời.

Ông trời thật biết sắp đặt, ngay từ bãi đậu xe dưới nhà Thiên Trang hai người đã bắt gặp cô ta. Nhật Hạ đang căng mắt nhìn hai thân ảnh quen thuộc ôm ấp nhau, họ chẳng ngại nơi công cộng, trao nhau nụ hôn ngấu nghiến. Nhật Hạ khó hiểu nhìn sang Việt Hoàng.

"Không phải người ta muốn níu kéo anh sao? Mới một buổi anh đã mất giá rồi à?"

"Chồng em là vô giá đấy, thật chẳng hiểu cô ta nghĩ gì."

Việt Hoàng định xuống xe nhưng bị vợ ngăn lại.

"Người ta đang ân ái, anh chờ một lát đi, phá hỏng việc tốt."

"Thế em định ngồi mãi thế này xem phim miễn phí à?"

Nhật Hạ không hứng thú lắm nhưng cô muốn xem rõ người đàn ông kia là ai. Trông anh ta rất quen, con ngươi đen láy của Nhật Hạ hiện lên tia thích thú. Thì ra là anh ta, thảo nào lại trùng hợp như vậy. Đến lúc xuất hiện được rồi. Việt Hoàng thấy vợ mở cửa liền lập tức theo sau.
Thiên Trang còn đang ngập trong hưng phấn, Minh ôm eo cô ta, hai người vui vẻ không hề biết có người phía sau.

"Anh dám cá bây giờ vợ chồng cô ta chó gà không yên."

"Buổi chiều anh đưa cô ta về à?"

"Ừ, còn gặp đúng lúc chồng cô ta về. Ông trời cũng giúp chúng ta hả dạ. Ha ha."

"Thế anh không biết ông trời luôn công bằng à?"

Hai người phía trước giật mình, Minh xoay người lại, sao Nhật Hạ lại ở đây? Sau lưng còn có cả chồng cô. Thiên Trang cũng ngạc nhiên không kém. Nhật Hạ từ từ bước về phía hai người họ. Cô khoanh tay mỉm cười.

"Cảm ơn hai người nhé, nhờ sự góp sức mà hai vợ chồng tôi càng thêm yêu thương, tin tưởng nhau hơn."

"Cô không ghen?"

"Ghen chứ, chồng tôi hoàn hảo quá mà, có người bám mãi chẳng buông ấy."

Hai người đàn ông im lặng để phụ nữ nói chuyện, Nhật Hạ đang có lợi thế hơn, Thiên Trang không phản bác được gì. Cô ta khựng lại, mọi thứ dính đến người phụ nữ này đều không thể quật ngã được cô. Chẳng lẽ may mắn theo Nhật Hạ cả đời, hay cô ta quá sơ hở. Nhật Hạ rút điện thoại trong túi ra, cô giơ lên cho Minh xem.

"Chụp đẹp nhỉ? Góc này lộ ngực quyến rũ thật."

Cô còn chép miệng khen ngợi, Minh chỉ nghe Thiên Trang nói cô ta sẽ giả vờ thân mật cùng Việt Hoàng để Nhật Hạ đau khổ. Nhưng giả vờ gì mà lại chân thật như vậy, dòng tin nhắn rành rành bảo người đàn ông kia đang tắm. Minh quay sang chất vấn cô ta.

"Em lên giường với nó rồi đúng không? Chẳng phải đã thống nhất là giả vờ thôi sao."

"Anh đừng bị cô ta kích động, em chỉ chụp vậy thôi. Giữa tụi em không xảy ra chuyện gì hết, em đối với anh mới là thật lòng."

"Cô không bám theo chồng tôi nữa à?"

Nhật Hạ không để cho đối phương lên tiếng, cô chỉ tay sang Minh.

"Nói thật mắt nhìn người của cô hơi kém đấy,tôi quen biết anh ta lâu hơn nên hiểu rõ tính cách, chúc mừng cô vớ phải một tên đàn bà nhé."

"Cô nói gì, nói lại lần nữa xem. Đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ nhé!"

Minh sấn lại phía Nhật Hạ, tay anh ta vừa giơ lên đã bị bẻ ngược ra sau. Việt Hoàng dùng thêm sức khiến anh ta la ó.

"Anh thử đánh vợ tôi xem, cánh tay này không muốn dùng nữa?"

"A..."

Minh đau đến trán chảy mồ hôi hột, Thiên Trang giúp anh ta kéo Việt Hoàng ra.

"Này, giữa chúng ta vẫn chưa nói xong đâu. Để đàn ông bọn họ giải quyết riêng đi."

Thiên Trang nhìn Nhật Hạ đầy cảnh giác, cô ta vô thức lui về sau.

"Cô định làm gì, muốn đánh nhau đúng không?"

"Ừ đấy thì sao nào, cô dẹp ngay ý nghĩ chia rẽ vợ chồng tôi đi. Gia đình tôi đang rất hạnh phúc, bé Min cũng được bảo bọc giáo dục tốt. Cô còn như vậy thì sau này không có nổi một người bên cạnh đâu."

"Không cần cô lên tiếng dạy đời tôi!"

Thiên Trang chẳng phải dạng vừa, cô ta nhào đến định túm tóc Nhật Hạ, nhưng nào dễ như vậy. Nhật Hạ nhanh nhẹn né sang một bên, cô ta bước hụt ngã nhào xuống đất. Minh bị Việt Hoàng chế ngự, anh ta không thể giúp Thiên Trang, đứng nhìn cô ta đầy quẫn bách.

"Cô... Cô... "

Thiên Trang tay run run chỉ vào Nhật Hạ, cô ta chưa từng mất mặt như vậy.

"Có cần tôi kéo lên giúp không?"

Nhật Hạ đưa tay định giúp Thiên Trang đứng lên, cú ngã vừa rồi khiến cô ta bị trật chân, cử động thấy đau nhức. Khi kéo cô ta nhổm người thì Nhật Hạ đột nhiên buông tay, Thiên Trang ngã phịch xuống đất lần nữa đau đến nhăn nhó.

"Ôi xin lỗi nhé, tôi lỡ tay."

"Cô quá đáng lắm rồi đấy."

Minh quát to, anh ta càng giãy giụa thì Việt Hoàng càng dùng sức giúp anh ta thư giãn gân cốt. Nhật Hạ nâng tông giọng, cả ngày hôm nay cô sống trong bế tắc, lo sợ, ai thấu hiểu cảm giác này của cô. Bọn họ mới là người quá đáng.
"Hai người chỉ bị đau về thể xác còn tôi đau tận tim đây này. Cô đã có gia đình rồi nên phải hiểu rõ nhất chứ, phụ nữ đau nhất chính là bị chồng mình phản bội! Thật may Việt Hoàng không làm tôi thất vọng."

Thiên Trang cắn răng chịu đựng cơn đau để đứng dậy, cô ta loạng choạng vị vào xe mới có sức. Thật thê thảm, cô ta nhìn sang tên đàn ông vô dụng đang la hét kia. Ngay cả bản thân cũng không đấu lại ai thì sao bảo vệ được người bên cạnh.

"Em xin lỗi vợ chồng anh, tất cả là do em ích kỉ, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh bỏ tay anh ấy ra được không?"

"Không cần sợ hai người họ, chuyện hôm nay nhất định không bỏ qua dễ như vậy. Anh sẽ đuổi việc cô ta."

Thiên Trang đã xuống nước xin lỗi, cô ta mắng tên Minh ngu ngốc kia, họ đang ở trong thế bị động, còn gân cổ lên cãi. Anh ta đúng là chẳng được gì ngoài vẻ bề ngoài. Nếu không còn giá trị thì cô ta đã để mặc cho Việt Hoàng bẻ gãy tay anh ta luôn rồi. Thiên Trang thấy chẳng có tác dụng, quay sang năn nỉ Nhật Hạ.

"Cô bảo Việt Hoàng bỏ anh ấy ra đi, tôi cam đoan không có lần sau."

"Cô lấy gì để đảm bảo."

"Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, chúng ta có gặp nhau ngoài đường thì tôi sẽ vờ như không quen biết, tránh xa hai người và cả bé Min."

"Được, cô nhớ đấy."

Vợ dứt lời thì Việt Hoàng đẩy Minh ra, còn tặng kèm anh ta một cú đấm vào cái miệng ồn ào kia. Hai người ngang nhiên ra về như chẳng sợ bất kì ai. Minh xoa mặt rên rỉ, anh ta định nói gì đó nhưng Thiên Trang ngăn lại.

"Thôi vào nhà đi, người thông minh nên biết nhẫn nhịn đúng lúc."

Vừa lên xe Việt Hoàng đã nhìn vợ bật cười.

"Anh sợ em rồi đấy!"

"Thế sau này còn nói dối em không?"

"Không dám, không dám."

"Thấy anh nghe lời như vậy nên em tặng cho điện thoại mới. Đi mua luôn rồi về."

Nhật Hạ gọi cho mẹ cô, bà chắc hẳn rất lo lắng. Mẹ cô nghe xong nhẹ nhõm một hơi, con gái bà tính cách hoạt bát, khuôn mặt tươi tắn nhìn đã quen. Thấy con buồn thì người làm mẹ càng buồn hơn. Bà chỉ mong sao hôn nhân của con gái sẽ êm đềm sau những ngày dậy sóng

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!