Đây là tiểu khu tầm trung, căn nhà này mới đổi hai năm, Phong Vũ làm cảnh sát hình sự nhiều năm như thế để dành được ít tiền, mua một căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông ba phòng ngủ một phòng khách.
Hai người mỗi người một phòng ngủ, còn có một phòng là phòng làm việc của Phong Vũ, mặc dù cửa không khóa những Kiều Nhiễm chưa từng vào.
Bình thường Phong Vũ không về nhà, một mình cô muốn thế nào được thế nấy, nhưng bây giờ ban đêm Phong Vũ về nhà, cô không thể tùy ý như vậy.
Kiều Nhiễm cất đi váy ngủ dây mình thích nhất, đổi bộ đồ ngủ bảo thủ, mở cửa phòng nhìn một chút.
Phong Vũ còn ở trong phòng chưa ra, phòng tắm bây giờ không có ai dùng.
Kiều Nhiễm thỏa mãn đi về phía phòng tắm, thuận tay khóa trái cửa, chuẩn bị tắm rửa.
Cởϊ áσ ngủ và đồ lót xuống ném vào cái sọt, Kiều Nhiễm điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa thân thể.
Phong Vũ mở cửa phòng cầm qυầи ɭóŧ trong tay, lúc đi đến cửa phòng tắm nghe thấy tiếng nước bên trong dừng bước quay người về phòng.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Phong Vũ cầm lên liếc nhìn nhanh chóng nhấn nhận máy.
“Chuyện gì?”
“Anh Vũ, bọn cướp xuất hiện ở đường số 86 Đông Sơn, các anh em đều ở chỗ này, anh tới nhanh!”
Giọng nói ồm ồm của Tiểu Lưu truyền đến từ điện thoại, nghe thấy vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Phong Vũ nghiêm túc cúp điện thoại cầm áo khoác nhanh chân bước ra cửa nhà.
Tiếng đóng cửa truyền vào phòng tắm, Kiều Nhiễm cụp mắt, vuốt ve bầu ngực cao ngất hoàn mỹ.
Sau khi Vương Phương bỏ chạy với tình nhân, khoảng thời gian đó mỗi ngày Phong Vũ đều về nhà, có lẽ là không yên lòng Kiều Nhiễm một cô gái mười mấy tuổi ở nhà một mình, nhưng anh cũng không kiên trì được bao lâu, vì tính chất công việc đặc thù, thường xuyên tăng ca, đôi khi nửa đêm đang ngủ nhận được nhiệm vụ liền phải ra ngoài.
Tính ra mặc dù Kiều Nhiễm quen biết anh, cũng sống chung dưới một mái nhà tám năm nhưng số lần cô và Phong Vũ nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mà ngược lại từng trải qua hai chuyện đặc biệt với người đàn ông kia.
Kiều Nhiễm dậy thì muộn, lần đầu tiên có kinh nguyệt là lúc mười lăm tuổi, mẹ ruột không ở bên cạnh, lại thêm không được giáo dục sinh lý tốt, thời điểm lần đầu tiên phía dưới chảy máu dọa Kiều Nhiễm đến mặt mũi trắng bệch.
Ngày đó cô cầm giấy vệ sinh che phía dưới chảy máy không ngừng vùi trong chăn khóc.
Phong Vũ đến khuya mới về nhà, sau khi về đến nhà nghe thấy tiếng khóc thút thít, anh gõ cửa phòng Kiều Nhiễm, Kiều Nhiễm không mở cửa, anh hỏi cô cũng không đáp lại.
Phong Vũ sợ cô xảy ra chuyện liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, một cục nho nhỏ trong chăn nhú lên.
Người đàn ông đi tới vén chăn lên, cô gái nhỏ nhắn gầy yếu co ro khóc điềm đạm đáng yêu.
Phong Vũ lo lắng hỏi thăm nhưng Kiều Nhiễm sợ choáng váng, lại thêm không nghe thấy gì, không nói lời nào.
Người đàn ông bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy cô, một cái ôm này liền phát hiện vấn đề.
Váy ngủ trắng tinh của cô gái nhỏ dính một mảng đỏ như máu lớn, nhìn chói mắt mà đáng sợ.
Một người đàn ông như Phong Vũ làm gì từng thấy kinh nguyệt phụ nữ, tưởng rằng Kiều Nhiễm bị thương ra nhiều máu như vậy, lại thêm cô gái nhỏ trong ngực sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh đầy mặt, Phong Vũ bị cô dọa đến căng thẳng vội vàng ôm cô chạy tới bệnh viện.
Sau khi đưa đến bệnh viện bác sĩ nhìn bộ dáng hốt hoảng kia của anh tưởng rằng người bệnh bị thương nặng, nữ bác sĩ vừa nhìn nhất thời nở nụ cười.
Sau khi biết được Kiều Nhiễm không có mẹ, nữ bác sĩ mềm lòng kéo Phong Vũ xử nam hai mươi bảy tuổi truyền thụ một đống kiến thức sinh lý phái nữ, sau khi nghe xong toàn bộ, Phong Vũ vẻ mặt hoảng hốt đỏ mặt chạy đến cửa hàng lấy bừa một túi băng vệ sinh.
Vì Phong Vũ là đàn ông không tiện, nữ bác sĩ liền tự mình dạy Kiều Nhiễm thay băng vệ sinh.
Kết quả loại băng vệ sinh Phong Vũ mua về không đúng, mua phải loại cực lớn cực dày dùng cho ban đêm, cô gái nhỏ lần đầu có kinh nguyệt làm gì có nhiều máu như vậy, nữ bác sĩ kéo Phong Vũ lại dạy dỗ một trận, lại cưỡng chế thi hành truyền thụ một đống kiến thức chọn băng vệ sinh cho anh.
Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm về đến nhà suýt nữa mệt mỏi tê liệt, thầm nghĩ còn khó hơn nhiệm vụ.
Lần đầu có kinh, chính bản thân Kiều Nhiễm không cảm thấy gì, ngược lại để lại một ấn tượng sâu sắc và bóng ma tâm lý cực lớn cho Phong Vũ.