Họp lớp được khoảng nửa giờ thì giải tán, Kiều Nhiễm vừa ra khỏi phòng học liền bị gọi lại, cô quay đầu nhìn, thấy Trần Tuấn mặc áo sơ mi trắng đứng cách đó không xa đang đi tới chỗ cô.
“Cậu trúng tuyển trường nào rồi?”
Sau chuyện lần đó, cô và Trần Tuấn không hề xuất hiện cùng nhau nữa, lần này cậu ta chủ động bắt chuyện, tuy Kiều Nhiễm có thấy hơi kì lạ, song vẫn nói sự thật cho cậu ta.
Lấy được câu trả lời, sắc mặt Trần Tuấn không lộ tí gì, có điều tay nắm giấy trúng tuyển gần như trắng bệch.
Đúng lúc đó, Cao Dương từ sau đi tới, nói với Kiều Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, tớ thi đậu rồi!”
Kiều Nhiễm quay đầu cười nói: “Chúc mừng, cậu cố gắng như vậy, thi đậu là phải!”
Cao Dương gãi đầu, hai người đã rất quen thuộc, không cần khách sáo.
“Lát nữa có rảnh không? Bên cạnh trường mới mở một quán nước giải khát đấy, tớ thấy không tệ.”
Kiều Nhiễm gật đầu, Trần Tuấn ở bên đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tớ cũng đi.”
Dù gì cũng không phải hẹn trước, Cao Dương thấy không có vấn đề gì, Kiều Nhiễm lại càng không, một nhóm ba người sánh vai ra khỏi cổng trường.
Chọn trà sữa trân châu xong, Kiều Nhiễm ngồi trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, hai nam sinh ngồi một trái một phải của cô cũng chuyên tâm uống đồ uống chứ không nói gì.
Lát sau, Cao Dương chủ động tạo đề tài hàn huyên với Kiều Nhiễm, Trần Tuấn nhìn bọn họ có vẻ hâm mộ.
Ngồi được khoảng một giờ, hầu như đều là Cao Dương nói chuyện trên trời dưới đất với Kiều Nhiễm, Trần Tuấn ngồi một bên yên lặng uống đồ uống.
Thấy cũng muộn rồi, Kiều Nhiễm tạm biệt bọn họ về nhà trước, Cao Dương thanh toán rồi một trước một sau ra khỏi quán giải khát.
“Cao Dương, cậu ở lại thành phố này sao?”
Trần Tuấn đi sau, làm như lơ đễnh hỏi một câu, vừa nãy cậu ta mới nghe Cao Dương và Kiều Nhiễm đàm luận về trường học mới.
Cao Dương quay lại nhìn cậu ta, trả lời: “Đúng vậy, thành tích này của tớ còn có thể đi đâu? Thi đậu lên đại học là mẹ tớ mừng đến nỗi khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum rồi này, cậu thì sao, học trường gì?”
Trần Tuấn nắm giấy báo trúng tuyển trong tay, nặn ra một nụ cười.
“Học chung trường với cậu.”
Mặc dù trước kia có đánh nhau, nhưng Cao Dương không phải loại thù dai, chuyện qua rồi thì để qua luôn, huống chi con người Trần Tuấn cũng không tệ lắm, trừ nhút nhát thì không có tật xấu gì, ấn tượng của Cao Dương đối với cậu ta xem như tạm ổn.
“Duyên phận rồi, đến đại học cũng chung một trường, có chuyện gì cứ đến tìm tớ.”
Nói xong, cậu ta phẩy tay đi vào dòng người, Trần Tuấn nhìn bóng lưng cao lớn của cậu ta, trên mặt nở một nụ cười.
Kì nghỉ hè của lớp mười hai trôi qua hơn một nửa mà Phong Vũ vẫn chưa trở lại lần nào, Kiều Nhiễm không nhận được bất kì cuộc điện thoại nào từ anh, ngược lại, trong một lần ra ngoài bỗng đụng phải một người không ngờ đến.
Kiều Nhiễm đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp, xách mấy túi đồ vừa mua, mới đi được hai bước thì bị gọi lại.
“Nhiễm Nhiễm!”
Âm thanh châu ngọc va chạm dễ nghe từ phía sau truyền tới, cô quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông điển trai.
Tô Đường tươi cười, bước nhanh tới.
“Thật sự là em!”
Gặp được Kiều Nhiễm, anh ta thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, từ sau ngày đó, anh ta không hề gặp được cô nữa, cô gái nhỏ xinh đẹp như một bóng ma, lưu lại dấu ấn kì dị trong lòng anh ta, khiến anh ta luôn luôn nhớ tới cô.
Kiều Nhiễm nhìn thấy mặt anh ta liền nhớ đó là người ban đầu mình tìm để phá thân, ngoại hình Tô Đường rất tốt, Kiều Nhiễm khá hài lòng với giá trị nhan sắc của anh ta, cô cười nói: “Đúng là trùng hợp.”
Tô Đường sải bước đến gần, mắt lóe lên sự kinh ngạc, mấy tháng không gặp mà Kiều Nhiễm trở nên đẹp hơn nhiều, nếu lúc đó cô là một nụ hoa chờ nở thì bây giờ cô là một bông hoa tươi kiều diễm ướŧ áŧ.
Kiều Nhiễm bây giờ càng thêm tươi ngọt, giống như trái cây chín muồi đưa đến cho người có miệng lưỡi khô khốc.