Lọc Truyện

Linh Đan không nằm xuống được nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn chằm chằm bóng người trong bóng tối, nói: "Ngủ không được." 

Không phản hồi. 

"Còn ba ngày nữa chúng ta đi trở về, hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ chuyện của chúng ta." 

“Cô muốn nghĩ cái gì, ngủ đi, tôi buồn ngủ" 

Linh Đan,". " 

Sáng sớm hôm sau, khi Linh Đan thức dậy, Thiên Thành đã đi mất, Linh Đan hỏi dì Dương ở sân thì dì nói rằng không ai thấy Thiên Thành đã 

đi đầu. 

Chẳng lẽ Thiên Thành đã bỏ mình ở đây và đi trước? 

Trong đầu Linh Đan có một điềm báo không lành, đang tìm điện thoại thì thấy Thiên Thành đầy 

cửa bước vào, trên ống quần dường như có một ít nước bùn, Linh Đan vội chạy lên và hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?" 

Vẻ mặt lãnh đạm, Thiên Thành liếc nhìn Linh Đan rồi bước vào phòng, Linh Đan không buông tha, đi theo phía sau nói: “Thiên Thành, nếu anh cho rằng tôi phiền phức, anh cứ nói đi, cùng lắm thì tôi sẽ ở nhà khác." 

Thiên Thành vẫn không nói gì. 

"Thiên Thành, tôi không biết rốt cuộc anh đang lảng tránh điều gì. Anh không cần phải suy nghĩ về vấn đề giữa tôi và anh. Đúng, anh đã cứu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể trở lại như trước. Anh yên tâm, khi chúng ta quay lại, nên thế nào thì như thế ấy, tôi sẽ không lợi dụng anh." 

Lông mày của Thiên Thành cuối cùng cũng nhăn lại. 

Một lúc lâu sau, anh mới rặn được một chữ trong miệng, "Linh Đan, em thật là phiền phức." 

Linh Đan hóa đá tại chỗ ngay lập tức. 

Sau đó, nước mắt tuôn rơi. 

Mặc kệ tất cả, cô lao ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!