Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

"Linh Đan, em đang đau lòng có đúng không, bởi vì tôi nên em mới quay về, có phải không?" 

Trương Thiên Thành thở dốc, đôi tay anh không ngừng ma sát phía sau lưng cô, trong mắt xuất hiện thêm một thứ cảm xúc nào đó mà Vũ Linh Đan không hiểu. 

Sau một thoáng đối diện với nhau, Vũ Linh Đan nhanh chóng rút lui, rồi ra vẻ phiền chán: "Anh cả nghĩ rồi, tôi chẳng làm vì ai hết, tôi làm vì chính tôi". 

"Là vì Á Đông" 

Trương Thiên Thành nhỏ giọng nói. 

Cả người Vũ Linh Đan như bị sét đánh, lập tức trở nên cứng đờ, nhưng cô lại cố chấp không chịu nhận, ánh mắt vẫn kiên định như cũ, muốn đẩy Trương Thiên Thành ra: "Trương Thiên Thành, chuyện này không liên quan gì đến anh hết" 

"Chia tay với Phan Bảo Thái tức là về bên tôi, Vũ Linh Đan, đã đến nước này rồi mà em còn cứng miệng không chịu nhận, còn tự lừa mình dối người chứ, em chưa hề quên tôi, trong lòng em vẫn còn có tôi" 

Trương Thiên Thành phẫn nộ, hai tay anh đè nặng lên vai Vũ Linh Đan, trong mắt như có một đốm lửa rực cháy. 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!