Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 168: Không chỉ dừng lại ở đây đâu

Lúc đầu, mấy vị bác sĩ còn dây dưa, lòng đầy oán hận mà sau khi biết được thân phận của Trương Thiên Thành, họ lập tức thay đổi thái độ chủ động yêu cầu chữa trị cho Vũ Linh Đan.

“Tổng giám đốc Thành, cô Linh Đan không sao rồi, anh đừng quá lo lắng.”

Trần Đức Bảo an ủi.

Trương Thiên Thành vẫn đứng thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan. Chỉ mới nãy thôi, Vũ Linh Đan còn mạnh mẽ như rồng như hổ, sao có thể ngất xỉu nhanh như thế được?

Dọc đường đi, anh cũng đã hành hạ Vũ Linh Đan không ít vậy mà cô lại chẳng có phản ứng gì.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Trương Thiên Thành lại siết chặt nắm đấm, cả người bộc phát khí thế tàn ác. Trong lúc bận rộn, bác sĩ cũng tranh thủ nói thêm: “Rất xin lỗi, anh Thành, chúng tôi không biết là anh.”

“Còn nói nhảm nữa thì có tin tôi mua luôn lại bệnh viện của các ông, để cả đời này các ông cũng không còn ăn nổi chén cơm này nữa không?”

Trương Thiên Thành nghiến răng, rít lên từng từ qua kẽ răng.

Tay cầm máy của bác sĩ khẽ run lên, trước khi đến ông ta còn len lén dùng mắt quan sát Trương Thiên Thành thế mà giờ hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nữa.

Trần Đức Bảo đã từng trải, cũng biết rõ chắc chắn Trương Thiên Thành sẽ hù dọa kẻ khác như thế liền đứng một bên thấp giọng nói: “Tổng giám đốc hành, bác sĩ cũng đã nhận lời cứu chữa cho Giám đốc Vũ rồi. Chúng ta đứng đây cũng chỉ làm vướng tay vướng chân họ thôi.”

“Vướng tay vướng chân? Tôi lại muốn xem họ chữa trị đấy.”

Trương Thiên Thành không nghe lọt, anh không an tâm để cho Vũ Linh Đan ở cùng đám lang băm này.

Trần Đức Bảo cũng cảm thấy khó xử, nở nụ cười xin lỗi bác sĩ. Mãi đến khi bác sĩ nói Vũ Linh Đan không gặp vấn đề lớn gì nhưng nguyên nhân hôn mê vẫn còn cần theo dõi thêm thì Trương Thiên Thành mới miễn cưỡng đi ra hành lang chờ đợi.

Trần Đức Bảo lén lút lau mồ hôi, quay lại liếc nhìn các bác sĩ cũng đang rối rít ngẩng đầu lau mồ hôi.

Hết cách rồi, khí thế của Trương Thiên Thành lớn như vậy.

Nơi có anh ở đều không ai có thể bình tĩnh nổi.

“Rốt cuộc người sao rồi, đã qua mười phút rồi, có phải cái đám người kia là ăn phân mà lớn lên hay không?”

Chẳng được bao lâu, Trương Thiên Thành lại bắt đầu đứng ngồi không yên, lo lắng muốn đẩy cửa ra thì bị Trần Đức Bảo ngăn cản, lắc đầu tỏ ý nói anh không cần căng thẳng như thế.

Trương Thiên Thành thả lỏng tay, đang định ngồi xuống lại nghe một tiếng ui da quen thuộc truyền đến từ phía bên kia hành lang. Là Dương Thanh My.

Lúc này Dương Thanh My đang gióng trống khua chiêng, đầu quấn một lớp băng trắng xóa. Trông thấy Trương Thiên Thành ngồi đó, bà ta lập tức ngừng rên rỉ mà đi thẳng đến chỗ Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành trào phúng: “Sao đây, vừa thấy tôi là không kêu nữa à?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!