"Tôi muốn biết toàn bộ diễn biển chuyện này."
Đội trưởng nào dám giấu giểm, bèn khai báo rành rọt từ đầu đến cuối.
"Vì tư lợi mà làm trái quy định, tự đi lĩnh phạt, rồi cút khỏi đây."
Giọng Long Cửu Gia bình thản, như đang nói một chuyện con con.
Mặt đội trưởng lại trắng bệch, phịch một tiếng quý sụp: "Cửu Gia, tôi sai rõi, tôi sai rồi, xin người cho kẻ nhỏ này một cơ hội nữa."
Long Cửu Gia sa sầm mặt: "Tôi không muốn nói lần thứ hai."
Gã như bị sét đánh, không dám hẻ răng thêm, quay người lặng lẽ rởi đi.
Long Cứu Gia lại nhin sang hai người Vương Tử Hào, ánh mắt cực kỷ lãnh đạm.
Vương Tử Hào cổ nặn ra một nụ cười: "Cửu Gia, chúng tôi ....
Chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.
"Chuyện hôm nay tôi bó qua. Về noi với ông cụ nhà họ Vương, mon nợ nhân tinh coi như xóa."
Vương Tử Hào như trúng đòn nặng, muốn mở miệng nhưng chạm phải ánh mắt băng lạnh của Long Cứu Gia liền biết điều im bặt.
Không dám nói thêm, hắn kéo Khương Quân Lan lắng lặng lùi sang một bên.
Mọi người thầm rùng mình: quả không hố danh Long Cửu Gia.
Cái gọi là đại thiếu gia nhà họ Vương đứng trước mặt ông ta, đến một tiếng cũng không dám ho.
Vừa kinh ngạc, đám đồng vừa rất tò mò về thân phận của Hoàng Phủ Thi Nguyệt.
Rốt cuộc cô ấy là ai mà khiến Long Cửu Gia khách khí đến vậy?
Càng khó hiếu hơn: Diệp Sở chỉ là một thàng ở rế, làm sao lại quen được những nhân vật cỡ này?
Long Cửu Gia nhìn sang Diệp Sở, tò mò hỏi: "Thi Nguyệt, vị này chẳng lẽ là ...? ”
Hoàng Phú Thi Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy chính là Diệp đại sư."
Mắt Long Cứu Gia sáng lên, vội đưa hai tay ra: "Diệp đại sư, tại hạ Long Cửu, hãn hạnh, hãn hạnh."
Diệp Sở đưa tay bất lấy, rồi tự giới thiệu: "Diệp Sở."
Mọi người lại một phen sững sờ.
Vương Tử Hào trợn trừng mắt, một thằng phế vật ở rế dựa vào cái gì mà được Long Cứu Gia coi trọng?
Đúng lúc này, trung tăm hội trường vang lên một hồi chuông.
Mọi người đồng loạt nhìn qua, biết buối đấu giá sắp bắt đầu, bèn ùa về phía bục tròn ở giữa.
Long Cửu Gia cũng dần Hoàng Phủ Thi Nguyệt cùng mấy người đi qua, ngồi vào mấy vị trí tốt nhất.
"Thi Nguyệt, Diệp đại sư, tôi còn chút việc phải xử lý, lát nữa nói tiếp."
Long Cửu nói một câu rồi vội vã rời đi.
Diệp Sở nhìn Hoàng Phủ Thi Nguyệt, nghi hoặc hỏi: "Chị Thi Nguyệt, sao tự dưng tôi lại thành Diệp đại sư thế?
Hoàng Phủ Thì Nguyệt cười tươi: "Anh nhóc vừa biết luyện đan lại biết trị bệnh, không phái đại sư thi là gi?"
Diệp Sở nghĩ lại, hình như cũng có lý.
Nhưng bản thân còn chưa đến hai mươi, bị gọi là "đại sư" cứ thấy già đi đầu ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!