Tôn Tú Anh mím môi không nói.
Dù chết bà cũng không đẩy con gái vào chỗ chết.
"Anh Kính, em thấy phải cho mụ này một bài học."
Vài tên lưu manh mất kiên nhẫn, có vẻ sắp ra tay.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:
"Chúng mày định dạy ai?"
Bọn chúng quay đầu nhìn, thấy hai bóng người đi tới.
Chính là Tôn Ngữ Nhu và Diệp Sở.
"Anh Kính, chị dâu!"
Mắt mấy tên đàn em sáng rỡ. Người đàn ông đeo kính gật đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tôn Ngữ Nhu, lửa dục bốc lên đầy mắt.
Tôn Ngữ Nhu chạy vội tới bên Tôn Tú Anh, lo lắng: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Bọn này là ai?"
"Chị dâu đừng sợ, chúng ta là người một nhà." Một tên lưu manh cười hì hì: "Anh Kính đã ưng chị, muốn cưới chị. Lần này đến là để tặng quà gặp mặt."
Hắn chỉ vào đống đồ trong quán: "Thấy không, đều là anh Kính tặng cả. Thế nào, đủ chân thành chứ?"
Không trách hắn tự tin như vậy: quà gặp mặt lần đầu mà tặng đến mười mấy vạn tệ.
Đừng nói nhà thường, đến mấy nhà trung lưu cũng chẳng dám chơi kiểu đó.
"Đừng có gọi bừa, ai là chị dâu của các người." Tôn Ngữ Nhu giận dữ, xách đồ ném thẳng ra ngoài.
"Xách hết đống này cút đi, chúng tôi không thèm."
Động tác ấy lập tức chọc điên bọn lưu manh.
"Con nhóc, mày đung là mời rượu không uống lại muốn uống rượu phạt." Một tên trợn mắt, mặt mũi hung tợn.
Nhưng chưa kịp ra tay, cổ áo hắn đã bị một bàn tay túm chặt.
'Thẳng oắt, mày là đứa nào, buông ra!" Hắn gầm lên.
Diệp Sở hất tay, tên kia bị quăng văng ra xa, rơi bẹp ngoài đường, sấp mặt như chó.
"Thẳng ranh, mày muốn chết à!"
Mấy tên còn lại đồng loạt nổi điên, gầm gừ xông tới vây lấy Diệp Sở.
Anh ra tay cực nhanh, từng đứa bị quăng bay tứ phía.
Cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông đeo kính.
Diệp Sở sải bước tới gần, đối phương sa sầm mặt lại: "Thằng nhãi, mặc kệ mày là ai, dám xen vào chuyện của tao thì ...
Bốp!
Chưa dứt lời đã ăn một bạt tai, hoa mắt thấy sao bay.
"Thằng ranh con, mày dám ... "
Hắn méo mặt, vung nắm đấm lao vào Diệp Sở. Nhưng vừa giơ tay, cổ tay đã bị chộp chặt, tiếp đó là một tiếng rắc khô khốc.
Chưa kịp kêu thảm, lại ăn thêm một cái tát, răng văng mất mấy chiếc.
Diệp Sở bóp lấy cổ hắn, nhấc bổng lên chỉ bằng một tay.
Người đàn ông đeo kính cuối cùng cũng sợ, đáy mắt tràn ngập hoảng hốt.
"M ... mày định làm gì? T ... tao là người của hội Hổ ... Hổ Đen đấy. Dám động vào tao, h ... hội Hổ Đen sẽ không tha cho mày đâu."
Diệp Sở nhíu mày-lại cái hội Hổ Đen quái quỷ này.
Thấy nét mặt Diệp Sở đổi khác, người đàn ông đeo kính tưởng anh sợ, lập tức vênh váo: "Hừ, s ... sợ rồi phải không, còn không mau thả ... "
Bốp!
Chưa kịp nói xong đã ăn thêm một cái tát, má sưng vêu lên tức thì.
Người xem đứng ngoài nhìn thôi mà còn thấy đau.
Diệp Sở buông tay, người đàn ông đeo kính rơi phịch xuống đất.
"Cút về báo với ông trùm của hội Hổ Đen: bảo hắn ngoan ngoãn một chút. Bằng không tao không ngại diệt sạch tụi bay đâu."
Diệp Sở lạnh lùng nói, nhân thể liếc đống đồ dưới đất, khinh bỉ bĩu môi:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!