Có lẽ vì trong tim có tình, trong lòng có nhau và là một đêm vô cùng đặc biệt, nên cả đôi nam nữ ấy sau khi trải qua cuộc vui thể xác suốt mấy tiếng, vẫn chưa hề cảm thấy buồn ngủ.
Trên giường ngủ king size, drap trải đã được thay mới toàn bộ để bảo đảm sạch sẽ, thơm tho. Thập Thất nằm trong vòng tay Mặc Phi, người đàn ông cho cô cảm giác yên bình, hạnh phúc nhất hiện tại.
Thiết nghĩ, khi đến với nhau thế này thì có vội quá hay không?
“Anh ngủ chưa?” Cô khẽ hỏi.
“Em có chuyện gì muốn hỏi, thì nói đi. Anh đang nghe đây.”
Như thể đã sớm đoán được tâm tư cô gái, nên câu trả lời của anh hiển nhiên khiến đối phương thoáng bất ngờ.
“Sao anh biết em sẽ hỏi điều gì đó?” Cô vươn mặt lên nhìn anh, láu lỉnh hỏi.
Mặc Phi chỉ cười tà mị, rồi đưa tay véo má cô gái một cái song mới nói:
“Anh biết, em còn thắc mắc vấn đề của An Nhã.”
“Biết thế sao còn không mau khai báo rõ ràng? Em vẫn hậm hực lắm đấy nhá, cô ta mượn thân phận bạn thân để ve vãn anh.” Thập Thất phụng phịu, điệu bộ không vui cũng đáng yêu vô đối.
“Anh sẽ nói thật, nhưng em hứa không được dỗi, thì anh mới nói.”
Nghe mùi điều kiện, Thập Thất liền chau mày, lập tức bật người ngồi dậy, đanh mặt nhìn anh.
“Lại gạt em chuyện gì, hay đã làm điều gì có lỗi rồi?”
Bị tra hỏi, Mặc Phi cũng ngồi dậy, thành tâm trả lời:
“Chỉ là dùng chút thủ đoạn để đạt được mục đích, mà mục đích quan trọng đó chính là em. Cho nên, không đáng bị kết án quá nặng.” Anh cười nịnh.
Thập Thất trưng ra nét mặt nghi hoặc, ánh mắt dò xét, lạnh giọng cất lời:
“Có phải, anh thông đồng với Trình An Nhã để đưa em vào tròng?”
“Thật ra, An Nhã là em gái họ của anh. Em ấy là diễn viên mới ra trường ở bên Mỹ, bị anh gọi về giúp đỡ.”
Diễn viên, thảo nào diễn khéo tới như vậy. Không để lộ một chút sơ hở nào, vấn đề quan trọng là ba mẹ chồng cô cũng góp chút công lao trong vở kịch hay này.
Không thể trách họ tâm cơ, trách bản thân cô không tinh ý nhận ra mình bị gài.
“Anh giỏi thật! Đi một vòng lớn, vẫn là nằm trong vòng vây do anh bày ra. Nhưng nếu đổi lại khi ấy em không dừng bước và bày tỏ tình cảm với anh, thì mọi chuyện sẽ thế nào?”
“Thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hôn nhân vẫn tính theo thời hạn hợp đồng hai năm.” Mặc Phi đáp trả tỉnh bơ.
“Ơ, vậy anh sẽ giải thích như nào với ba mẹ?”
“Bảo rằng anh yêu em, muốn giữ em bên cạnh. Họ nhất định sẽ không ý kiến, còn em, đừng hòng chạy thoát.”
Không gian im lặng từ đó. Thập Thất chăm chú nhìn người trước mặt một lúc lâu…
Thực tình, cô không thể phủ nhận những thứ tốt đẹp anh đã dành cho mình, sự ngọt ngào, bảo vệ và một cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có. Chính bản thân cô cũng không biết, con tim mình đã rung động tự bao giờ.
Có lẽ, vì anh là chân ái của cuộc đời cô!
“Hà tất phải bày lắm trò như vậy chứ? Từ từ, rồi cháo cũng nhừ thôi mà.” Cô bẽn lẽn mím môi cười, thú nhận tình cảm của mình đã dành cho anh nhưng chưa nói.
“Đợi cháo nhừ thì lâu quá, anh chỉ thích mì ăn liền.” Anh ta cười khoái chí, nói xong cũng khắng khít ôm cô gái cùng nằm xuống giường.
Đùa giỡn năm giây, Thập Thất lại vươn mặt lên nhìn anh, nghiêm giọng dò hỏi:
“Thế Lý Gia Ân cũng cùng một giuộc với anh em bọn anh à?”
“Ừm, em ấy cũng là một mấu chốt không thể thiếu để giúp anh nắm bắt tung tích của em.”
“Anh tài thật. Âm thầm lặng lẽ thao túng hết những người xung quanh em, giờ ngẫm lại mới thấy lời đồn về anh quả không sai. Mặc Phi, là một con cáo già quỷ quyệt.” Cô nàng bĩu môi.
Cũng không rõ, đó là lời chê hay khen, nhưng người đàn ông vẫn chỉ trưng ra nụ cười thiện chí.
“Anh sẽ xem đó là lời khen đầu tiên em dành cho anh.”
“Tội nghiệp ghê chưa! Cứ như em chưa bao giờ khen anh vậy.” Thập Thất bĩu môi, đồng thời cũng giang tay ôm lấy cơ thể ấm áp bên cạnh.
“Ơ thế em có khen anh rồi à?”
“Có chứ sao không! Khen anh đẹp trai mấy lần lúc em say ấy.” Cô trả lời một cách tự tin.
“Đó là rượu nói, chứ em nào nói.”
“Sao anh hay cãi quá à? Không thể nhường em một chút hửm?” Thập Thất giương mắt lên nhìn, nét mặt đã có chút ấm ức.
“Không phải anh cãi, mà đang nói sự thật cho em biết.” Mặc Phi dửng dưng đối đáp như ta đây vô tội.
Hết nói nổi, cô gái ôm nguyên cục tức vùi mặt trở lại vòm ngực ấm áp của anh ta, rồi lí nhí cất lời:
“Thế thì bây giờ em khen cho anh vừa lòng.”
“Ừm! Vợ khen đi, anh đang chờ đây.” Người đàn ông kiêu ngạo mong chờ.
Sau đó, giữa hai người chợt im lặng chừng một phút. Rồi cô gái mới tinh nghịch lên tiếng:
“Ưm… Chồng em là con cáo già gian manh! Haha…”
Nói xong, cô liền cười phá lên, trông hí hửng vô cùng. Còn người đàn ông thì sắc mặt xám xịt, nhưng sau ba giây vẫn hiển nhiên vênh vang đáp trả:
“Anh vẫn sẽ xem đó là lời khen.”
“Thì da mặt anh vốn dày sẵn rồi mà, haha…”
“Kệ, nhờ vậy mới có được vợ!” Anh ta hồn nhiên trả lời, kế tiếp lại cúi xuống hôn lên mái tóc thơm mềm của người thương.
Nụ hôn nói lên sự tôn trọng, nâng niu!
Nhưng hạnh phúc này, liệu đã được bình yên?