Xem ra năm đó kẻ này trốn quá kỹ, nhiều năm như vậy không ai tìm ra, tâm trạng suy sụp cho nên thực lực cũng suy yếu đến cực hạn.
Qua trăm năm tiếp theo không thể đoạt xác thì chỉ sợ phải hoàn toàn tiêu tán, cho nên mới cố ý thả cự xà kia đi ra ngoài, muốn dụ dỗ người tiến đến tìm cự xà.
Cũng không ngờ kiếp trước lại có một vị sư huynh chết tiệt nào đó đã thẳng thừng chém chết con cự xà mà không hề có ý định truy tìm nguồn gốc của nó.
Mặc dù lần này ta tìm kiếm con cự xà theo yêu cầu của Tô Thiên Dịch, nhưng cự xà đã chạy quá xa, hang động cũng quá bí ẩn cho nên ta vẫn không thể tìm thấy nó.
"Đúng là không uổng phí bổn tọa dùng hết tâm lực để ấp nở nó, tiểu tử, ngươi tuy rằng tư chất kém một chút, nhưng nếu ta có thể đi ra ngoài thì kém còn hơn không. Ha ha ha ha..."
Thanh niên kia nhìn thấy Tiêu Nhất Phi thì không nhịn được mà bật cười lớn.
Tiêu Nhất Phi lắc đầu, đùa cợt nói: "Mạc Thiên Thanh, ngươi cho răng mình có cơ hội sao?"
Bộ dáng thiếu niên của Mạc Thiên Thanh nghe vậy thì sửng sốt nói:
"Ngươi quen biết bổn tọa sao? Ngươi còn biết vây hồn trận của Thánh Giáo ta, ngươi là đệ tử Thánh Giáo sao? Nhưng đây là chỗ của Vấn Thiên Tông, chẳng lẽ Thánh Giáo đã công phá Vấn Thiên Tông rồi sao?"
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Mạc Thiên Thanh, Vấn Thiên Tông vẫn không có việc gì, nhưng ngươi không có cơ hội tiêu diệt Vấn Thiên Tông!"
"Chỉ bằng vây hồn trận gà mờ này của ngươi à?", Mạc Thiên Thanh không khỏi chế giễu.
"Đương nhiên là không, vây hồn trận này chỉ có thể vây ngươi mấy phút, thứ ta dựa vào chính là Trảm Tiên! Trảm Tiên, ngươi còn đứng ì ra đó làm gì, chẳng lẽ ta đưa cho ngươi thiên tài địa bảo còn chưa ăn đủ sao? Chẳng phải ngay trước mắt ngươi đang có một linh hồn Độ Kiếp Kỳ suy yếu đó sao?"
Tiêu Nhất Phong lắc đầu nói, sau đó bắt ấn niệm chú: "Khởi!"
Tiêu Nhất Phi vừa dứt lời, kiếm Trảm Tiên từ trên mặt đất đã phát ra tiếng vang lớn bay lên, chém về phía linh hồn của Mạc Thiên Thanh giữa không trung.
Mạc Thiên Thanh sợ tới mức linh hồn run rẩy, nhưng mặc: dù sợ hãi, linh hồn của hẳn vẫn co rút vào hài cốt của chính mình, phóng ra một luồng kim quang hộ thể, kiếm Trảm Tiên chém tới lui bên ngoài, kim quang hộ thể lung lay sắp vỡ vụn.
"Làm sao có thể? Làm sao ngươi có thể điều khiển kiếm Trảm Tiên? Ngươi là ai?", thanh âm Mạc Thiên Thanh từ trong bộ hài cốt truyền đến, kinh hãi hỏi.
Trong lòng Mạc Thiên Thanh lúc này rất kinh ngạc. Khó có thể nói nên lời, phải biết rằng kiếm Trảm Tiên chính là binh khí của hẳn ta, dấu ấn của hẳn ta vẫn còn ở trên thanh kiếm, hắn †a không thể tin được đối phương có thể điều khiển binh khí của hẳn ta để tấn công hẳn ta.
Hắn ta cố gắng lấy lại quyền kiểm soát, nhưng phát hiện kiếm Trảm Tiên không hề bị hẳn ta điều khiển, vẫn đang chém xung quanh hẳn ta dưới sự điều khiển của Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi không ngừng bắt ấn niệm chú, miệng còn không quên phá vỡ ý chí của Mạc Thiên Thanh, cười nói:
"Mạc Thiên Thanh, đừng giấy dụa nữa. Ta và ngươi đều biết kiếm Trảm Tiên có uy lực chém tới hồn phách, chỉ bằng ngoan ngoãn trở thành một phần của kiếm Trảm Tiên đi. Ngươi xem đây là cái gì? Trảm!"
Chỉ nhìn thấy một bóng người đột nhiên ngưng tụ trong không khí, được bao bọc bởi hắc khí, khuôn mặt mơ hồ, tay cầm kiếm Trảm Tiên, chém một kiếm vào hài cốt của Mạc Thiên Thanh. Kim quang hộ thể nổ tung trong tích tắc, hài cốt của Mạc Thiên Thanh cũng bị hủy, vỡ tan dưới mặt đất.
Linh hồn của Mạc Thiên Thanh không có chỗ dựa, xuất hiện trở lại giữa không trung, dưới sự điều khiển của Tiêu Nhất Phi, kiếm Trảm Tiên tiếp tục truy đuổi Mạc Thiên Thanh, lúc này, tác dụng của vây hồn trận liền hiện ra.
Mặc dù chỉ cần vài giây là Mạc Thiên Thanh đã có thể đột phá được vây hồn trận, nhưng Tiêu Nhất Phi hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội này, hắn điều khiển kiếm Trảm Tiên truy đuổi linh hồn Mạc Thiên Thanh, thỉnh thoảng chém trúng sẽ khiến cho linh hồn hắn ta mờ đi rất nhiều.
"Tại sao ngươi có thể khống chế được kiếm Trảm Tiên? Sao ngươi có thể dùng được bí quyết độc môn Kiếm Linh Phân Thân của bổn tọa? Ngươi rốt cuộc là ai?", Mạc Thiên Thanh hóa thành một đạo hắc quang, không ngừng đâm vào vây hồn trận, miệng rống to không ngừng.
Mạc Thiên Thanh sắp phát điên rồi, vì sao kiếm Trảm Tiên của hẳn lại có thể nghe lời người khác mà hoàn toàn phớt lờ bỏ mặc hẳn ta?
Đáng sợ hơn nữa chính là đối phương lại biết bí quyết bất truyền của hản ta, Kiếm Linh Phân Thân, tuy rằng uy lực mà đối phương xuất ra vẫn chưa bằng một phần vạn so với thời hoàng kim của hẳn ta.
Nhưng bí pháp này chưa từng được truyền dạy cho ai, nó là do chính hẳn ta ngộ ra sau khi đột phá Độ Kiếp Kỳ.
"Ta tất nhiên có thể khống chế kiếm Trảm Tiên bởi vì ta chính là chủ nhân của nó, về phần Kiếm Linh Phân Thân, vốn là do chính ta ngộ ra, tại sao ta lại không dùng được? Ngươi còn không hiểu sao, ngươi chỉ là một tàn hồn, ta đã sớm thoát ra, ngươi chỉ là một tàn hồn của ta bỏ lại mà thôi!", Tiêu Nhất Phi cười nói.
Mạc Thiên Thanh cảm giác như bị sét đánh, lời nói của Tiêu Nhất Phi đã khiến đức tin của hẳn ta sụp đổ, hẳn ta gầm lên:
"Ngươi nói dối, chäc chẳn không thể nào, bổn tọa vẫn còn nhớ rõ, sau khi Vấn Thiên Tông cùng lão đạo tặc Ngô Nhai tử trận, bổn tọa bị thương nặng, vẫn luôn trốn ở chỗ này! Bổn tọa chắc chẳn không phải là tàn hồn! Không thể nào là như vậy được!"
"Vạn Linh Trảm Tiên Kiếm!", Tiêu Nhất Phi lợi dụng lúc hẳn †a mất tập trung mà quát lớn, sau đó dùng kiếm Trảm Tiên chém hắn một nhát thật mạnh, khiến ánh sáng của linh hồn hẳn ta lại càng trở nên ảm đạm, mờ mịt hơn.
Hắn thản nhiên nói: "Ồ? Vậy thì ngươi cứ tự nghĩ đi, tại sao ngươi không thể khống chế được kiếm Trảm Tiên? Tại sao tuyệt kỹ độc môn của ngươi lại năm trong tay ta? Ngươi nên kiểm tra lại ký ức của mình, xem nó có hoàn chỉnh hay không. Ngươi còn nhớ sư phụ, đạo nhân Khô Tâm không? Có nhớ trước khi chết, người đã nói gì không? Ngươi có nhớ vì sao tiểu sư muội lại chết không?”
"Tại sao ngươi cũng biết Vạn Linh Trảm Tiên Kiếm? Tại sao, tại sao ta không nhớ ra, tại sao? Sư phụ, tiểu sư muội?"
Mạc Thiên Thanh đột nhiên dừng lại giữa không trung, hồn thể hiện ra, đang ôm đầu điên cuồng hét lên, mặc kệ để cho kiếm Trảm Tiên căn nuốt hồn thể của hắn ta.
Tiêu Nhất Phi nhanh chóng bắt ấn niệm chú, khiến cho. kiếm Trảm Tiên điên cuồng hấp thu hồn thể của đối phương, miệng còn không ngừng nói ra những điều mà chỉ có bản thân và Mạc Thiên Thanh biết, khiến Mạc Thiên Thanh càng điên cuồng hơn.
Một lát sau, hồn thể của Mạc Thiên Thanh ngơ ngác đứng giữa không trung, trên nét mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hồn quang càng ngày càng ảm đạm, kiếm Trảm Tiên ở phía sau đang phân hồn thể ra vô số sợi tơ để hấp thụ hồn thể của hắn ta.
Tiêu Nhất Phi không khỏi mỉm cười, kiếm Trảm Tiên không hổ là một loại thần binh chuyên nhäm vào linh hồn, xem ra có thể thu hắn ta vào trong kiếm mà không gặp nguy hiểm gì.
Đột nhiên, trong ánh mắt đờ đẫn của Mạc Thiên Thanh lại xuất hiện một luồng hào quang, hồn thể đột nhiên bị chia làm hai phần lớn một nhỏ, phần lớn bị kiếm Trảm Tiên hấp thụ, phần nhỏ lại xông về phía hẳn.
Cùng lúc đó, hồn thể lớn đột nhiên nổ tung, khiến cho kiếm Trảm Tiên bị chấn bay, năm lá cờ nhỏ cũng bị phá hủy, Tiêu Nhất Phi vì đứng quá gần cho nên cũng bị thổi bay.
Ở giữa không trung, phần hồn thể nhỏ còn lại của Mạc Thiên Thanh gầm lên xông về phía Tiêu Nhất Phi, lập tức dung nhập vào cơ thể của Tiêu Nhất Phi, Tiêu Nhất Phi chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, trong biển ý thức của Tiêu Nhất Phi, Mạc Thiên Thanh đang xông về phía linh hồn của Tiêu Nhất Phi, bật cười hung ác nói: “Cho dù ngươi có phải là ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta đoạt xác ngươi thì ta vẫn là ta! Bản tôn quan tâm gì chứ?”
Tiêu Nhất Phi nhìn thấy hắn ta xông về phía mình thì không khỏi cười khổ, đúng là không nên coi thường một ma đầu tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, bản thân trước đó đã đánh giá thấp hắn ta cho nên mới dẫn đến tình huống này, cho dù chỉ vài trăm năm nữa sẽ tiêu tán nhưng vẫn khó chơi như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!