Lọc Truyện

Ly Hôn Ư? Em Đừng Có Mơ!

Diệp Hạ Lan đương nhiên biết chuyện Diệp Băng Băng kết hôn. Chủ yếu là cô ta muốn làm Diệp Băng Băng phải bị mất mặt trước tất cả mà thôi.

Nhưng Diệp Hạ Lan nào để ý đến việc hai người bọn họ là chị em ruột, Tuyết Linh Linh kia nói Diệp Băng Băng không có cha mẹ, chẳng phải cũng đang chửi xéo cô ta sao? Diệp Hạ Lan không tức giận ngược lại còn có chút vui vẻ.

“Ai biết được, chị ta sống ở đâu tôi còn không biết nữa là” Diệp Hạ Lan nhìn thẳng vào mặt Diệp Băng Băng nở nụ cười xấu xa nói: “Chắc chị đang ở với một người đàn ông mà chị còn không biết anh †a là ai chứ gì?”

Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ nhưng vừa vặn khiến cho mọi người ở trong phòng nghe rõ. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn lên người Diệp Băng Băng, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp. Những ánh mắt kia còn khiến cho Diệp Băng Băng phải rùng mình. Bởi trong mắt họ, cô nhìn thấy được sự khinh bỉ, ghê tởm, thương hại và cả ghét bỏ.

Diệp Băng Băng rời mắt: “Lý nào lại như vậy? Người đàn ông xa lạ nào cơ? Cô đây là không hiểu ý của tôi nói hay là không muốn hiểu vậy? Tôi nói là †ôi và anh ấy đã kết hôn rồi, còn lý do vì sao chúng †ôi kết hôn ư?” Diệp Băng Băng cười lên thật tươi rồi nói: “Đương nhiên là chúng tôi yêu nhau rồi.”

Diệp Hạ Lan phản bác: “Vậy hả? Em còn tưởng chỉ yêu anh Huyết Tử Lam cơ.”

“Huyết Tử Lam? Ai vậy, người yêu em hả? Chứ chị đây không quen anh ta.” Diệp Băng Băng nói chuyện một cách thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Như thể thật sự cô không hề quen biết với người kia vậy.

Diệp Băng Băng thật ra cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ mình lại có thể có biểu cảm như vậy. Bên nhau tám năm, không thể nói quên là quên được. Huống chi cô mới gặp Cố Tư Vũ có mấy lần, làm sao có thể quên đi Huyết Tử Lam mà yêu anh ta chứ?

Càng nghĩ Diệp Băng Băng càng cảm thấy vô lý mà, thôi kệ đi vậy.

Diệp Hạ Lan vốn dĩ còn muốn nói thêm mấy câu thì Tuyết Linh Linh kéo cô ta đi: “Đi thôi, Tổng giám đến rồi kìa” Mọi người cũng bắt đầu trở lại chỗ của mình, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Diệp Băng Băng và Khả Vy.

“Chào Tổng giám!” Hai người đồng thanh nói.

“Ừm” Tổng giám đáp một tiếng rồi đi vào phòng làm việc của mình.

Khả Vy thở phào một hơi thật dài rồi nói: “Cũng may là Tống giám không chửi chúng ta đấy, thôi đi làm việc đi. Tan làm phải cho mình biết sự thật nhé.” Khả Vy nháy mắt.

xk& Sáu giờ tối.

“Hôm nay cậu qua nhà mình nha?” Khả Vy kéo tay Diệp Băng Băng nói. Đã nói trước là sẽ kể hết mọi chuyện cho cô biết rồi, không thể để cho Diệp Băng cứ thế đi về được, nếu như vậy thì không biết đến bao giờ cô mới có thể biết được sự thật nữa.

“Được thôi.” Diệp Băng Băng cũng không ngần ngại đáp, dù sao thì Cố Tư Vũ cũng không quản cô, cô đi đâu về đâu cũng chẳng liên quan đến anh ta.

Phía bên kia Cố Tư Vũ đang bận rộn với công việc của mình, chợt anh vội gọi trợ lý của mình vào và nói: “Cậu sắp xếp lại đống tài liệu này giúp cho tôi, bây giờ tôi có việc nên phải về trước.”

“Vâng” Trợ lý mặc dù hơi khó hiểu nhưng vẫn không dám hỏi nhiều, chỉ thành thành thực thực sắp xếp lại đống tài liệu kia.

Cố Tư Vũ vội vàng đi lấy xe, anh suýt nữa thì quên mất đi đón vợ, anh thực đáng chết mà. Cô ấy đã phải đi làm suốt cả một ngày dài, chäc hẳn sẽ rất mệt mỏi rồi, nếu như còn tự lái xe về nhà nữa thì cực cho cô ấy quá.

Cố Tư Vũ vội vàng chạy xe, anh tăng nhanh tốc độ để kịp đèn giao thông, anh chỉ sợ sẽ gặp đèn đỏ.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!