Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền không hiếu lắm lời Đông Tưởng vừa nói. Chỉ là ông ấy đã có ý định khôi phục công ty, mọi chuyện rắc rối bên trong cũng xem chừng không quan trọng lắm.
“Kinh nghiệm diễn xuất của tôi không nhiều, nói trắng ra là không hề có. Vậy nên sau khi gia nhập công ty,…”
“Điều này cô cứ yên tâm, công ty sẽ tìm người dạy diễn xuất cho cô. Và đương nhiên hiện tại Vương thị chúng tôi chưa có gì cả, cô cũng nên suy nghĩ xem có chắc chắn sẽ kí hợp đồng hay không?”
Lâm Huyền cụp mắt, vậy cũng nên suy nghĩ kĩ một chút! Lỡ như giữa đường xảy ra chuyện gì đó khó khắn thì không tốt lắm.
Lâm Huyền vui vẻ đi ra đường, trước khi về còn không quên mua một ít gà sốt mật ong về ăn. Cái bụng này của cô quả thật không thế cưỡng lại trước đồ ăn ngon được.
Dì Châu đã nấu sẵn cơm trưa đợi Lâm Huyền. Lúc cô vừa về thì dì cũng đang lau dọn đồ đạc trong nhà. Lâm Huyền bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, đã bao nhiêu năm vậy rồi mà dì Châu vẫn rất yêu thương cô như vậy.
Trên đời người như vậy quả thật rất hiếm hoi.
“Con về rồi ạ!”
Lâm Huyền đi lên phòng thay đồ sau đồ xuống nhà phụ dì Châu bưng đồ ăn ra.
“Hôm nay con đi đâu vậy?”
“Con đi thử việc tại một công ty, ở nhà suốt cũng đâm ra chán.”
Dì Châu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bà xới cho Lâm Huyền một bát cơm sau đó vui vẻ gắp thật nhiều đồ ăn vào trong.
Lâm Huyền có vẻ ái ngại, sau khi ăn cơm xong cô bèn nhận lấy công việc rửa bát. Cũng không thế việc gì cũng để dì ấy làm được.

Hôm sau, Lâm Huyền đến công ty giải trí Vương Thị đế đưa ra đáp án của mình. Tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi, bây giờ cũng nên cho họ một câu trả lời.
“Xin chào giám đốc Đông.”
“Sao rồi? Cô đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
Lâm Huyền gật đầu, cô ngồi xuống ghế bắt đầu trò chuyện cùng Đông Tưởng.
“Tôi có thể tự chọn người đại diện và trợ lý cho mình chứ?”
“Có thể, chỉ là số người ở chỗ tôi không nhiều, năng lực mọi người cũng không được tốt lắm.”
Lâm Huyền trầm ngâm. Trước khi lựa chọn kí hợp đồng vào công ty giải trí này cô đã lường trước được sẽ có nhiều khó khăn, vả lại cô cũng chẳng phải là người có tiếng tăm gì.
“Không sao đâu.”
Đông Tưởng mỉm cười nhè nhẹ, sau đó đưa hồ sơ người đại diện cho Lâm Huyền xem.
“Sau khi về nhà tôi sẽ xem xét thật kĩ, chiều nay lại tới đây.”
“Vậy được, chọn được người rồi thì nhớ nhắn tin cho tôi. Tôi sẽ gọi người đại diện sẽ đến cho cô gặp mặt và làm quen.”
“Vâng.”
Lâm Huyền gật đầu chào Đông Tướng sau đó đi về. Nói chuyện với nhau chưa tốn bao nhiêu thời gian, bây giờ cũng chỉ mới đến chín giờ. Lâm Huyền ghé vào một quán đồ ăn vỉa hè, mua đại cho mình một phần bánh gạo cay đế nhâm nhi.
“Trời mấy ngày nay lạnh thật đấy, sau này ra ngoài phải mặc nhiều đồ một chút mới được.”
Lâm Huyền đi bộ ven đường, cẩn thận lấy hồ sơ ra xem xét. Hồ sơ vỏn vẹn chỉ có ba cái, xem ra cũng chẳng có mấy ai chọn vào Vương thị.
“Nhưng người này chắc cũng cùng đường lắm mới vào đây, hoặc là có suy nghĩ giống mình vậy.”
Lâm Huyền nghĩ nghĩ, quyết định ghé vào một quán lẩu. Trời lạnh nhưvậy, không ăn lẩu đúng là thật tiếc.
Sau khi ăn xong thì trời cũng đã chập trưa, Lâm Huyền mua thêm một chút nguyên liệu lẩu để tối nay cùng dì Châu ăn.
“May mà Vương thị cho mình ứng trước lương nửa tháng, nếu không chắc cũng không biết nên sống thế nào để trối qua một tháng này khó khăn này.”
Lâm Huyền gõ cửa, dì Châu từ trong bếp vui vẻ ra mở cửa. Từ khi sống chung với Lâm Huyền, cuộc sống ngày ngày của bà cũng đã đỡ buồn chán hơn nhiều.
“Con về rồi à?”
“Vâng.”
Dì Châu đưa tay xách một ít đồ cho Lâm Huyền.
“Con đã tìm được công việc phù hợp rồi, sắp tới cũng sẽ mua một căn hộ ra ở riêng, không biết lúc đó dì có muốn sống ở đó cùng con không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!