Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lục Ngạn vừa mới đi đã gọi video call với cô rồi, không biết là có chuyện gì.
“Anh đã tới nơi chưa?”
“Sắp tới rồi. Anh muốn nhìn em một lát thôi.”
Lâm Huyền cười cười, cũng không biết nên nói gì nữa.
“Lục Ngạn… Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Gọi ông xã nghe xem nào, em cứ gọi thẳng tên anh như vậy, thật là.”
Lục Ngạn có vẻ giận dổi, anh quay mặt sang bên cạnh. Trong thoáng chốc, Lâm Huyền chỉ nhìn thấy cần cổ của anh.
“Không phải anh cũng gọi em là Lâm Huyền à? Em cũng đâu có nói gì đâu?”
Lục Ngạn quay lại nhìn cô. Anh cười nhẹ, sau đó ngọt ngào gọi hai chữ’bà xẩ.
Lâm Huyền ngại ngùng cúi mặt xuống. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lục Ngạn gọi mình như vậy, trong lòng khó tránh khỏi bất ngờ.

“Anh cũng gọi em hai tiếng bà xã rồi, có phải em cũng nên…”
Lục Ngạn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tân Hách cắt ngang lời.
“Giám đốc, chúng ta đến nơi rồi, cấn thận không trễ đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Ngạn lạnh giọng lên tiếng. Anh còn định dụ dổ Lâm Huyền gọi ông xã mà cuối cùng vẫn không kịp, thôi thì đợi đến khi về rồi hẵng nghe cũng không muộn.
Lục Ngạn chào tạm biệt Lâm Huyền rồi tắt máy.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền dậy từ sớm nấu một ít cháo gà đế đem đến bệnh viện cho ông nội và một ít cho Hà Hy Nguyệt.
Lâm Huyền bước vào phòng bệnh thì thấy Lục Hân cũng đang ở đây.
“Ồng nội vẫn chưa tỉnh ạ? Con còn nấu một ít cháo đem đến cho ông nữa.”
Lâm Huyền thở dài một hơi. Cô múc cháo ra bát rồi đưa đến cho Hà Hy Nguyệt. Trời bây giờ còn sớm, bà có lẽ vẫn chưa ăn gì để lót bụng.
“Lục Hân cũng ăn một bát đi.”
Lục Hân cười mỉm gật đầu. Sáng sớm đến đây cô vẫn chưa ăn gì, bây giờ đúng là rất đói.
“Em nghe nói anh họ có việc ra nước ngoài ạ?”
Lâm Huyền gật đầu. Cô ngồi xuống ghế, yên lặng nhìn về phía giường bệnh.
“Mẹ à, hay là mẹ về nghỉ ngơi trước đi. ở đây cứ để con với Lục Hân chăm sóc.”
Hà Hy Nguyệt đặt bát cháo đang ăn dở sang một bên. Bà lấy khăn giấy lau miệng, đêm qua bà đã thức trắng rồi, cũng không thế lại ở đây mãi được.
“Vậy con nhớ chú ý cẩn thận một chút. Lát chiều mẹ lại đến.”
“Vâng ạ.”
Hà Hy Nguyệt ngồi lại ăn xong nốt bát cháo rồi đi về, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Lâm Huyền và Luc Hân môt hồi.
Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ giường bệnh, đầu đột nhiên có chút đau nhức, cũng không biết là vì sao.
Đêm qua cô ngủ không ngon giấc, phải chăng là tại vì lý do này?
Lâm Huyền đi đi lại xung quanh sau đó mệt mỏi ngồi xuống ghế. Lục Hân thấy vậy cũng lo lắng hỏi han.
“Chị làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Chị thấy hơi đau đầu, chắc là vị đêm qua ngủ không đủ giấc.”
Lục Hân hỏi vậy rồi cũng không nói gì nữa.
Một ngày ở bệnh viện cứ thế trôi qua trong sự mệt mỏi. Vốn dĩ chăm sóc ông không phải là việc gì quá tốn sức lực, vậy mà hôm nay Lâm Huyền lại vô cùng uế oải. Cô đi về nhà trong tâm trạng chẳng tốt là bao.
“Thiếu phu nhân, cô mau xuống ăn tối đi ạ.”
Tiếu Thúy gõ cửa một hồi lâu thì Lâm Huyền mới mệt mỏi lên tiếng.
“Lúc nãy ở bệnh viện tôi có ăn rồi.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!