Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền gật đầu coi như đồng ý. Cô ngồi yên xem ti vi, còn Lục Ngạn thì mệt mỏi nằm xuống ngủ một giấc.
Lục Ngạn mơ màng mở mắt. Anh định ngồi dậy xem bây giờ là mấy giờ thì phát hiện Lâm Huyền đang ôm chầm lấy mình ngủ say như chết.
Anh bật cười xoa lấy đầu cô. Không phải nói là không muốn ngủ à?
Lục Ngạn cố gắng không đánh thức Lâm Huyền nhưng không biết có phải cô nhạy cảm quá hay không hay không mà ngay sau đó liền mở mắt.
“Tỉnh rồi à?”
Lâm Huyền xoa xoa hai mắt. Cô nhìn ra ngoài cửa số, trời bây giờ đã chập tối, cô và Lục Ngạn vậy mà ngủ nguyên cả buổi chiều rồi.
“Em đói bụng, hay là chúng ta xuống dưới ăn tối đi.”
Lục Ngạn gật đầu sau đó cùng Lâm Huyền xuống dưới lầu. Tiểu Thúy đã dọn đồ ăn sẵn trên bàn, vừa lúc đang còn nóng.
“Em không phải nói không muốn ngủ à?”
“Anh còn nói nữa. Em đang ngồi xem ti vi thì anh đột nhiên kéo em xuống ôm vào lòng. Em bất đắc dĩ nên mới ngủ đấy.”
“Nhưng sao lúc tỉnh dậy anh lại thấy em ôm anh, còn rất chặt cơ!” Lục Ngạn nhìn cô cười nhẹ.

Lâm Huyền đỏ mặt cúi đầu. Cô có làm như vậy sao?
“Em không biết…”
Thấy Lâm Huyền đã bắt đều ngại ngùng, Lục Ngạn cũng không muốn trêu đùa cô nữa. Sau khi ăn tối xong, vì lúc chiều đã ngủ quá nhiều nên cả hai có vẻ cũng không ngủ tiếp được nữa.
“Hồi sáng em có xem cuộc phỏng vấn không?”
“Có. Anh rất đẹp trai.”
Lâm Huyền lấy tay che miệng cười nhẹ. Lục Ngạn cũng cười, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ lên rất nhiều. Anh lấy hai tay nựng nựng má cô, Lâm Huyền bĩu môi.
“Bỏ em ra.”
Hai người còn đang định dây dưa thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lục Ngạn bỏ Lâm Huyền ra, tay cầm lấy điện thoại.
“Là ai thế?” “Là mẹ.”
Lâm Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô yên lặng nghe Lục Ngạn cất lời, nửa chữ cũng không dám nói.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Ông nội con nhập viện rồi, mau đến đây.”
Lục Ngạn trông có vẻ rất lo lắng, anh ‘vâng’ một tiếng rồi cúp máy, sau đó chạy nhanh lên phòng.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Lâm Huyền hốt hoảng chạy theo. Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến anh lo lắng như vậy, còn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Õng nội nhập viện rồi, bây giờ anh phải tới đó.”
Lâm Huyền bồng ngỡ ngàng trong giây lát. Người ông nội này từ khi mất trí nhớ cô vẫn chưa gặp lần nào. Chỉ là nghe trong lời nói của Lục Ngạn, ông ấy rất quan trọng đối với anh.
“Em đi cùng anh.”
Lục Ngạn gật đầu, sau đó nhanh chân đi thay quần áo.
Xe dùng lại trước cửa bệnh viện. Lâm Huyền và Lục Ngạn dựa vào số phòng mà Hà Hy Nguyệt cho nên nhanh chóng tìm được tới phòng bệnh.
Bên trong có tầm bảy tám người, đa số đều là người thân trong nhà. Lâm Huyền cúi đầu chào hỏi sau đó đứng sang một bên, sau đó yên lặng nghe Hà Hy Nguyệt kể lại mọi chuyện.
“Bác sĩ nói do ông suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra mệt mỏi. Sẽ không có gì đáng ngại, chỉ là không biết bao giờ ông ấy mới tỉnh lại thôi.”
Lục Ngạn gật đầu, anh đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, lồng ngực vì chạy nhanh đang còn thớ phập phồng.
Lục Hân kéo tay Lâm Huyền ra ngoài hành lang. Mọi người thấy không còn việc gì của mình nữa cũng đi về. Nghe tin ông không xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tối nay chị định ở đây sao?”
“Lục Ngạn đêm nay chắc sẽ không về rồi. Lát nữa chị sẽ hỏi thử anh ấy.”
Lục Hân mỉm cười cùng Lâm Huyền. Hai người nói thêm vài câu nữa thì Lục Hân cũng về trước. Lâm Huyền đi vào phòng bệnh, phát hiện Lục Ngạn vẫn đang ngồi bên giường.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!