Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

“ừ. Đi ngủ.”
Lục Ngạn đẩy cô xuống giường, tay với tới bên tường tắt điện, đôi mắt anh bây giờ hiện rõ sự khao khát dục vọng mà bấy lâu nay Lâm Huyền chưa nhìn thấy bao giờ.
“Lục Ngạn, đừng nhưthế mà. Em… Em sợ.”
Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, chỉ là lần này lại khác, nụ hôn hiện tại tạo cho anh cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được, thật là khó diễn tả thành lời.
Lục Ngạn bắt đầu cởi đồ của Lâm Huyền. Cô sợ hãi co rúm người lại, hai tay đặt trước ngực anh cố đẩy ra nhưng không thành.
“Bà xã, ngoan chút nào.”
Lục Ngạn giữ chặt hai tay Lâm Huyền lên trên đỉnh đầu, tay còn lại khó khăn cởi từng lớp áo của
CÔ.
Lâm Huyền biết mình không thể chống cự. Cô không dám nhìn mặt Lục Ngạn, càng không dám nhìn xuống cơ thể đang trần trụi của mình. Cô nhắm nghiền hai mắt, hai má đỏ ửng lên trông thật là dễ thương.
Lục Ngạn bắt đầu sờ soạng khắp cơ thế của Lâm Huyền. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô, dịu dàng âu yếm từng chút một. cả người Lâm Huyền có chút khó chịu, cô bỗng bật khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài xuống rất đáng thương.
“Sao lại khóc rồi? Anh còn chưa có làm gì em mà?”
Lâm Huyền nức nở nhìn Lục Ngạn, hy vọng anh có thể buông tha cho cô. Nhưng không! Lục Ngạn cười nhẹ một cái rồi xoa xoa nước mắt của cô. Còn chưa đến bước quan trọng mà cô đã khóc rồi sao?
“Lâm Huyền, đừng khóc.”
“Em sợ…”
Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên mắt cô. Lâm Huyền ôm lấy tấm lưng của anh như điểm tựa, bên dưới đau đớn cơ hồ không nói thành lời.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền vừa tỉnh thì Lục Ngạn cũng mở mắt. Anh cười ngả ngớn nhìn cô, Lâm Huyền xấu hổ lấy tấm chăn che lấy thân mình rồi định đi xuống giường thì bị Lục Ngạn kéo tay lại.
Cơ thế của hai người bây giờ cơ hồ chỉ cách nhau một tấm chăn.
“Anh… Anh… Anh…”
Lâm Huyền lắp bắp, cô không biết nên nói gì cả. Đêm qua cùng anh làm đủ loại chuyện xấu hổ, bây giờ cô vẫn không có cách nào đối diện được với anh.
“Em ngại à?”
Lâm Huyền lắc đầu, rồi lại gật đầu. Cô lúng túng lấy tay len che mặt, hận không thể tìm lấy một cái hố ngay lập chui vào.
Lục Ngạn kéo chăn xuống, hai tay anh chạm vào má cô, sau đó hôn lên đó một cái.
Lâm Huyền trợn tròn mắt, sau đó ngoảnh đầu đi chỗ khác. Lục Ngạn không muốn trêu chọc cô nữa bèn đi vào nhà tắm trước, trước khi vào trong còn quay lại cười nhẹ một cái.
Lâm Huyền xấu hố lấy chăn che mặt lại, trong lòng thầm cố quên hết những hình ảnh xảy ra trong đêm hôm qua.
“Lát nữa anh sẽ đến công ty, muốn đi cùng không?”
“Em… Em ở nhà cũng được.”
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, cả bữa ăn sáng hai người không hề nói gì với nhau, bây giờ anh sắp đi làm rồi tự nhiên lại mở lời. Lâm Huyền không muốn đi cùng anh. Bây giờ hễ cứ nhìn thấy mặt Lục Ngạn là cô lại nhớ tới đêm hôm qua.
Lâm Huyền định tẩu thoát chạy ngay lên lầu thì cánh tay bổng dưng bị Lục Ngạn kéo lại.
“Nếu em không đi cùng anh chắc anh sẽ nhớ em đến phát điên mất.”
Lâm Huyền nhếch nhếch môi. Không hiểu sao mỗi lần nhìn vào nụ cười khấy kia của Lục Ngạn, cô rất khó có thế tin tưởng được những gì anh nói. Nhớ cô? Không phải ngày nào hai người cũng gặp nhau đấy thôi à?
Trong lúc Lâm Huyền đang mê man suy nghĩ thì Lục Ngạn đã dẫn cô ra tận ngoài cửa.
“Em đã nói là em không muốn đi rồi mà…”
“Sao lại không đi chứ? Em ở nhà không phải rất chán sao?”
Lâm Huyền bĩu môi. Anh lại nói thừa rồi, đến công ty của anh cũng đâu có gì vui đâu? Trước kia hằng ngày cô bám theo anh chỉ vì muốn thực hiện kế hoạch của mình. Nhung mà bây giờ anh đã rung động với cô rồi, vậy thì ngày ngày bám theo anh có ích lợi gì chứ? 1
Lục Ngạn đẩy Lâm Huyền vào trong xe sau đó khóa cửa lại. Dù sao ở công ty việc rất bận, thỉnh thoảng nhìn cô một cái cũng xem như giải tỏa tâm trạng.
Lục Ngạn để Tân Hách lái xe, còn mình thì ra ghế sau ngồi cùng Lâm Huyền.
“Lục Ngạn, anh thích em à?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!