Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lục Ngạn vừa nói vừa cất bước đi lên phòng. Nếu như anh còn đứng ớ đây chắc cô lại kiếm ra đủ loại câu hỏi thì mệt chết.
“Chúng ta là vợ chồng mà, hôn chút cũng đâu có sao.”
Lâm Huyền mếu máo không biết nên phản bác thế nào. Đúng vậy! Bọn họ là vợ chồng cơ mà.
Hôn một cái cũng chẳng phải là việc gì tày trời cả.
Lâm Huyền đi lên phòng của mình, khi nhìn thấy Tiểu Thúy đúng ở góc bếp tủm tỉm cười thì cô càng ngại ngùng hơn. Lục Ngạn thật là, muốn hôn cũng nên kiếm chỗ nào không ai nhìn thấy chứ! Giờ thì xong rồi, sau này cô biết nên nhìn mặt họ thế nào đây? Ngại chết đi được!
Lâm Huyền xấu hố che mặt chạy nhanh lên cầu thang, trong đầu lại hiện lên khung cảnh Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Tối hôm nay Lục Ngạn quả thật có việc bận, anh phải tham gia buổi đấu giá gì đó của tầng lớp thượng lưu. Vậy nên bữa cơm tối cũng chỉ có mỗi mình Lâm Huyền. Ăn xong, cô đi ra ngoài vườn ngồi xích đu một lát rồi lên phòng ngủ.
Nửa đêm, tiếng động cơ bên ngoài đánh thức Lâm Huyền tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Biết rằng Lục Ngạn đã về, Lâm Huyền cũng không quan tâm lắm. Cô uể oải ngáp một cái rồi lại nằm xuống tiếp tục giấc mơ đẹp của mình.
“Từ nay phải ngủ ớ phòng của tôi, có biết không?”
Giọng nói trầm ấm của đàn ông khiến Lâm Huyền hoảng hốt giật mình tỉnh dậy. Sau khi nhìn thấy người trước mặt là Lục Ngạn, cô bồng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Anh có biết anh suýt chút nữa dọa chết em rồi không?”
Lục Ngạn cười cười, sau đó ôm Lâm Huyền vào lòng.
“Anh rất nhớ em.”
Lâm Huyền ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Lục Ngạn. Cô bịt mũi lại, xem ra anh bây giờ đã say rồi.
‘Anh say à? Sao lại uống nhiều rượu như vậy chú?”
“Anh nhớ em…”
Lâm Huyền cố đấy Lục Ngạn ra khỏi người mình nhưng không thể, anh ôm quá chặt!
“Lục Ngạn, nhanh… thả em ra đi. Anh không muốn đi ngủ sao?”
“Đi ngủ theo nghĩa gì cơ?”
Lục Ngạn buông Lâm Huyền ra, cười nhạt nhìn cô.
“Anh không say đúng không? Anh lừa em!”
Lục Ngạn không muốn trêu chọc Lâm Huyền nữa. Anh đứng dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn nhìn cô cười một cái.
“Cười cái gì mà cười? Em càng ngày càng không hiểu nổi anh nữa rồi.”
Lâm Huyền lấm nhẩm nằm xuống giường. Cô cuối cùng đã ý thức ra được một điều rằng: Lục Ngạn thật sự thích cô rồi!

Một lát sau, Lục Ngạn từ trong phòng tắm đi ra. Trên người anh mặc một chiếc áo len rộng màu nâu đất, tóc ướt nhẹp rũ xuống vầng trán.
“Em chưa ngủ à?”
“Em ngủ không được…”
Lâm Huyền ngồi dậy, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi. Tất cả đều tại anh đánh thức cô. Nửa đêm nửa hôm vậy mà mò vào phòng chỉ đế nói ba chữ ‘Anh nhớ em’ cơ.
“Hay là chúng ta làn chuyện gì đó đê’ thời gian trôi nhanh một chút đi.”
Lục Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Huyền. Không hiểu sao anh lại rất thích trêu chọc cô. vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa xấu hổ đó thật sự rất đáng yêu!
“Cũng khuya rồi, anh mau đi ngủ đi.”
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng. Cô nằm xuống ngoan ngoan ngủ yên. Nếu nói chuyện cùng anh thêm một lát nữa không biết lại nói đến loại chuyện gì nữa.
“Không phải em vừa nói ngủ không được à?
“Bây giờ ngủ được rồi.”
“Nhưng anh lại ngủ không được.”
Lâm Huyền hít vào một ngụm khí lạnh. Cô tức giận ngồi dậy mặt đối mặt cùng Lục Ngạn.
“Lục Ngạn, anh rốt cuộc muốn cái gì hả?”
Lục Ngạn nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Huyền, trong lòng đột nhiên có chút giận dổi. Anh tự giác nằm xuống giường sau đó đắp chăn phủ kín lên người, mỉm cười nhìn cô.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!