Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lục Ngạn còn chưa kịp mở lời thì từ đầu dây bên kia, Lâm Huyền đã nhanh miệng nói trước.
Lục Ngạn:Hôm nay Lâm Huyền có chuyện gì vui à? Hai từ ông xã nói ra cũng tự nhiên hon thường ngày. Chỉ là cô cư xử như vậy, trong lúc nhất thời anh vẫn không thể thích ứng nổi.
“ừm. Nhớ em, muốn nghe giọng nói của em.”
“À thì, cảm ơn anh nhé.”
Lục Ngạn biết Lâm Huyền đang nhác đến chuyện gì.
“Sao em biết là do anh làm?” Lục Ngạn hỏi.
Nhác tới chuyện này, Lâm Huyền bổng có chút ngượng ngùng. Đêm hôm qua cô còn lo rằng anh sẽ nuốt lời cơ… Bây giờ cô nói ra chuyện này, liệu rằng Lục Ngạn có tức chết không nhỉ?
Nghĩ đến viền cảnh đáng sợ kia. Lâm Huyền lác lác đầu. Thôi vậy, cô vần là nên giữ im lặng thì tốt hơn.
“Không phải hôm qua anh đã hứa rồi sao? Em biết anh là chính nhân quân tử, là người tốt nhất trên đời, làm sao có thể nuốt lời em được? Anh nói phải không, ha ha?”
Lâm Huyền nói một tràng thật dài. Sau khi nói xong, cô còn chăm chú lắng nghe xem động tĩnh ờ đầu dây bẽn kia. Lời nói tâng bốc đến tận mây xanh như vậy chắc là ổn rồi nhỉ?
“Được rồi, sau này đừng nói mấy lời đó để nịnh nọt anh, khó nghe chết đi được. Nếu như em thật sự muốn cảm ơn thì cứ nằm sẵn ờ trên giường đợi anh về là được rồi.”
Lâm Huyền:
Hôm nay không hiếu sao Lục Ngạn lại tan làm sớm hơn mọi khi. Lục Ngạn từ từ bước vào nhà, anh yên tĩnh nhìn Lâm Huyền một lúc, hình như có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì sao?” Bị nhìn một lúc lâu khiến Lâm Huyền bỗng cảm thấy ngại. Cô lên tiếng, xóa đi bầu không khí căng thắng.
Lục Ngạn rủ mắt, trầm ngâm trong chốc lát. Anh treo áo khoác lèn giá, sau đó một đường đi thắng lèn lầu hai. Lâm Huyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đi theo sau anh, chờ đợi anh mở lời.
Vào phòng, Lục Ngạn liền tám rửa thay đồ. Lâm Huyền ngồi đợi ở bên ngoài một lúc lâu thì anh mới từ trong bước ra.
Lục Ngạn vừa mới tầm xong, trên tóc còn đọng lại một vài giọt nước, càng làm tăng sức quyến rĩ vốn cỏ của anh. Lâm Huyền nuốt một ngụm nước bọt, thầm trấn định bản thân trước vẻ đẹp đầy mê hoặc của người đàn ông trước mặt này.
“Được rồi. Anh có chuyện gì thì mau nói đi.” Lâm Huyền ho vài cái, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lục Ngạn kéo ghế ra ngồi cạnh cô. Anh rót cho cô một cốc nước, thong thả nói.
“Kẻ chủ mưu vụ hỏa hoạn mấy năm trước, anh đã tìm ra rồi.”
Nghe đến đây, Lâm Huyền có chút cả kinh nhìn anh. Hóa ra chuyện mà Lục Ngạn muốn nói là cái này. Vụ hỏa hoạn đó cô đã sớm cho qua từ lâu. Sức lực cô nhỏ bé, hoàn toàn không thế chống lại và tìm ra thế lực đứng sau.
Nhiều năm qua tuy rằng trong lòng cô không cam tâm nhưng
cũng chì có thế im lặng, vì đơn giản trong tay cô không hề có bất cứ bằng chứng gì. Vậy mà khi cô thật sự không còn nhớ đến nó thì Lục Ngạn bỗng nhiên nói anh đã tìm ra hung thủ!
“Là thật sao? Làm sao mà anh tìm ra được hắn ta?” Lâm Huyền gấp gáp hỏi.
‘Thực ra người này là được sai bảo. ông ta là tài xế cũ của Lục gia, là người năm đó đưa mẹ anh tới Lâm gia, sau đó ông ta đẫ nhân cơ hội phóng hỏa.”
Dừng một lát, Lục Ngạn lại nói tiếp; “Lúc cảnh sát tiếp nhận vụ việc này chỉ cho rằng đây là một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn. Vả lại, cũng sẽ chẳng ai cho rằng tài xế kia là người đã gây ra vụ án đó. Cha anh rất tín nhiệm ông ta, lúc ông ta xin bất ngờ xin nghỉ việc cũng tiếc nuối một hồi.”
“Anh biết là ai đã sai khiến ông ta làm vậy chứ?”
Lục Ngạn nhìn Lâm Huyền, gật đầu.
“Chỉ là hiện tại ông ta chưa chịu khai ra bất cứ điều gì cả. Nhưng mà ông ta có một đứa con gái bị bệnh, rất cần tiền.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!