Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Cảnh Khắc Liên không đáp lời mà chỉ cười nhẹ. Lâm Huyền của bây giờ thật tốt biết bao, vô tư vô lo. Nếu như cô vĩnh viễn không nhớ lại những kí ức trước kia vậy thì tốt biết mấy.
Lúc Lâm Huyền ăn xong đã là một giờ đồng hồ sau. Cảnh Khắc Liên tỏ ý muốn đưa cô về nhưng lại bị cô từ chối. Lục Ngạn đã dặn dò kĩ càng rồi, sau khi ăn xong phải gọi anh đến đón.
“Thôi chết rồi.” Lâm Huyền lướt lướt danh bạ vài vòng, thế mà cô lại không có số điện thoại của Lục Ngạn! Vậy giờ gọi bằng cách nào?
“Sao thế?”
“Cảnh Khắc Liên, anh có số điện thoại của Lục Ngạn không?”
cảnh Khắc Liên cười nhẹ, vợ chồng nhưng lại không có danh bạ của nhau, thật là buồn cười biết bao!
“Không có!”
Lâm Huyền ỉu xìu, thế này thì không xong rồi. Cô vừa mới mất trí nhớ, số người quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay. về nhà bằng cách nào chính là vấn đề khó giải quyết nhất bây giờ, đợi Lục Ngạn đến đón có khi lại sang ba mùa quýt.
“Để tôi đưa cô về.’1
“Chuyện này…”
“Tiện đường thôi mà.”
Lâm Huyền nhận lời của cảnh Khắc Liên. Lát nữa về tới nhà giải thích một chút với Lục Ngạn là được rồi. Anh ta… chắc cũng không nhỏ nhen lắm đâu nhỉ?
Lâm Huyền vừa vào nhà thì trời bắt đầu đổ mưa. Cô lên phòng tắm rửa thay quần áo sau đó trèo lên giường ngủ. Một ngày hôm nay cũng tương đối mệt mỏi, đã đến lúc thả lỏng tâm tình rồi.
Tối hôm nay Lâm Huyền ăn nhiều, nửa đêm có chút khó tiêu bèn xuống tầng dưới uống một cốc nước.
“Đã nửa đêm rồi mà sao Lục Ngạn vẫn chưa về nhỉ?”
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Huyền đã nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài phòng khách. Cô chạy nhanh ra ngoài, phát hiện Lục Ngạn một người ướt nhẹp đứng đó.
“Anh
• • •
II
Lâm Huyền không biết nói gì. Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô bỗng nhiên len lỏi chút sơ hãi.
Lục Ngạn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nước mưa thấm vào vải trắng, lộ ra mơ màng cơ thể bên trong. Anh cụp mắt, từ từ đi đến bên Lâm Huyền.
“Ai đã đưa em về?”
Một câu nói ra thế đã làm Lâm Huyền sợ đến thót tim. Cô chưa từng nhìn thấy Lục Ngạn như thế này, trên người anh toát ra một cổ hàn khí đáng sợ đến lạ lùng.
“Em không có sô’ điện thoại của anh nên… nên Cảnh Khắc Liên đã đưa em về.”
“Em không có số điện thoại của tôi, vậy ngay cả cậu ta cũng không có à?”
Lâm Huyền biết ‘cậu tá mà Lục Ngạn nói là ai, ngay lập tức định phản bác.
“Anh ấy cũng không có nên mới đưa em về chứ bộ.”
“Lần trước em vào bệnh viện là ai gọi tôi đến đón em? Em ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ sao?”
Lục Ngạn hình như rất tức giận. Thấy cô có vẻ bối rối không trả lời được, anh liền đi ngang qua cô lên phòng.
Lâm Huyền mếu máo đứng yên ở đó. Chính cô lúc đơ cũng quên mất chuyện ở bệnh viện mà. Nhưng cô được người khác đưa về cũng có sao đâu?
Anh lại cứ làm quá lên, còn tức giận với cô nữa.
“Khoan đã, tại sao cả người anh ấy lại ướt nhẹp chứ?”
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Huyền cũng có chút khó hiểu. Cô thở dài một hơi, cuối cùng quyết định nấu cho Lục Ngạn một bát nước gừng coi như chuộc lỗi. Dù sao dầm mưa nhiều cũng không tốt cho sức khỏe lắm.
Nấu xong canh gừng, Lâm Huyền múc ra bát đem lên phòng cho Lục Ngạn.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Lục Ngạn, em vào được chứ?”
Nghe bên trong không có tiếng đáp lại, Lâm Huyền lớn gan mở cửa đi thẳng vào. Chỉ thấy Lục Ngạn choàng một chiếc ảo ngủ, để lộ ra mảng ngực trần rắn chắc đang ngồi trên giường.
“Ai cho em vào?”
“Em mang cho anh chút nước gừng.” Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, từ từ bước nhẹ đến bên giường.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!