Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

“Lúc nãy gặp em ở khách sạn, anh vẫn luôn muốn cùng em nói chuyện.”
“Vâng.” Lâm Huyền đáp lại, cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Nếu như Lục Ngạn đưa ra yêu cầu ly hôn, vậy thì cũng chẳng sao cả… cứ dứt khoát đồng ý là được rồi.
“Hai năm trước Lục thị sa sút, anh bất đắc dĩ mới không nói lời nào rời đi. Thật ra anh cũng không muốn giấu em.”
Lâm Huyền mím môi suy nghĩ, không trả lời. Nếu như điều anh nói là thật,vậy thì tại sao lúc nãy gặp cô lại lạnh lùng hờ hững như vậy. Ánh mắt đó, quả thật khiến người khác vô cùng tổn thương.
“Đều qua cả rồi. Anh cũng không cần phải tự trách. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy trước.”
“Khoan đã!” Lục Ngạn gấp gáp nói, giống như sợ cô sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
“Còn chuyện gì sao?” Lâm Huyền hỏi lại. Một lát sau, cô cũng không nghe thấy Lục Ngạn nói gì nữa. Koảng không yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông bên kia. Lâm Huyền không chần chờ, ngay lập tức cúp máy.
Tút! Tút! Tút! Âm thanh cứ thế vang vọng trong không gian. Lục Ngạn đờ người ra, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
“Cúp máy rồi…” Lục Ngạn thở dài.
Lâm Huyền phản ứng như vậy, chắc là vẫn còn để ý chuyện anh rời đi mà không nói tiếng nào. Lục Ngạn đi đến bên cửa sổ, sau đó quyết định gọi cho Tân Hách.
“Điều tra xem hiện tại Lâm Huyền đang ở đâu.”
“Vâng. Tôi sẽ làm ngay ạ.” Tân Hách bề ngoài thì nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ, thực chất bên trong đã khóc thành một dòng sông từ lâu.
Nửa đêm nửa hôm, giám đốc, anh có chịu cho người ta ngủ không hả?
Lục Ngạn đặt điện thoại xuống bàn sau đỏ ngả người nằm xuống giường. Chỉ là anh dù cho có cô’ gắng đến đâu cũng không thế khiến mình chìm vào giấc ngủ được. Phải biết, trong hai năm qua anh đã có biết bao nhiêu lần mất ngủ vì nhớ cô. Nhưng là lần này lại khác, cho dù đã chính mắt nhìn thấy Lâm Huyền nhưng cũng không khiến anh ngon giấc được.
Điều quan trọng nhất ở hiênn tại chính là làm cho tình cảm của bọn họ sôi sục trở lại như lúc ban đầu.
Lục Ngạn trầm ngâm, trong đầu hiện lên bảy bảy bốn chín kế hoạch.
Sáng sớm, Lâm Huyền ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy. Hôm nay cô không có lịch trình, có thế thoải mái nghỉ ngơi chăm sóc bản thân một chút.
Cao Huy từ sáng đã gọi điện cho cô về tin tức mới đây. Có người nói Lâm Huyền câu dẫn Phùng tổng Phùng Tử Cường, muốn lên giường với ông ta đối lấy tài nguyên.
Lâm Huyền cũng chẳng buồn quan tâm đến những việc đó. Từ khi gia nhập giới giải trí đến nay cô đã gặp phải không biết bao nhiêu thị phi, lâu dền cũng cảm thấy quen. Chỉ cần cô không lên tiếng nhận định thì tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, không ai chứng thực được.
Lâm Huyền còn chưa kịp thay đồ thì bên ngoài đã có người bấm chuông cửa.
Gấp gáp, cô liền khoác đại một chiếc áo sau đó ra ngoài mở cửa.
“Xin chào, có chuyện gì không?”
“Có một anh đẹp trai bảo em đưa thứ này cho chị.” Bé gái nhanh nhảu nói, trên môi còn nở một nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Em gái, em có biết anh ấy tên gì không?” Lâm Huyền nhận lấy túi đồ ăn sáng trên tay bé gái, ôn tồn hỏi.
Cô bé lắc đầu, ngay sau đó liền cười tươi quay người chạy khỏi.
Lâm Huyền bước vào nhà, không suy nghĩ nhiều mà ăn luôn bữa sáng. Người này chuẩn bị toàn là những món ăn cô thích, chắc là có thân thiết.
“Là Lục Ngạn sao? Không đúng, anh ấy cũng đâu biết sô’ nhà của mình đâu?” Lâm Huyền dẹp bỏ mọi nghi hoặc trong lòng, chú tâm thưởng thức bữa sáng của mình.
Mấy ngày nữa Lâm Huyền có một buổi tiệc quan trọng, nghe Cao Huy nói đây là bữa tiệc của giới thượng lưu, là do Vương tổng đích thân tổ chức. Cô không thích mấy bữa tiệc dạng xã giao như này, bình thường nếu như không vì công việc thì cũng sẽ không đến.
Vốn còn định từ chối ý tốt của Vương tống nhưng vì bà ấy nài nỉ cô quá mức, Lâm Huyền cũng chỉ bèn nhận lời.
Vả lại minh tinh tham dự bữa tiệc lần này cũng không phải chỉ có mình cô, lúc đến đó cô cũng sẽ không bị nói ra nói vào.
Lâm Huyền ăn xong liền xem xét thử một số mẫu váy dạ hội Cao Huy gửi đến. Đây đều là do nhà thiết kế của Vương thị làm, chất lượng vô cùng
Trong một khoảng thời gian nhất định, Lâm Huyền thật sự không thế nào chọn ra được, cả ba chiếc váy đều quá đẹp, để chọn ra một trong ba đúng là việc vô cùng khó khăn.
Thoáng chốc đã đến ngày tham dự buổi tiệc. Lâm Huyền đi cùng Cao Huy tới đó, chào hỏi mấy minh tinh có quen biết xong thì Lâm Huyền cũng ngồi ở một góc đợi thời gian trôi qua.
Trong giới thượng lưu này cô không quen biết nhiều người, quả thật rất khó bắt chuyện, cảm thấy cứ đờ người ra mãi như vậy cũng không tốt, Lâm Huyền bèn đến chào hỏi một số nghệ sĩ trong nghề.
“Xin chào, tôi là Lâm Huyền.” Những tưởng Tưởng Thi – cô gái trước mặt sẽ vui vẻ chào hỏi lại giống như những người nổi tiếng khác trong giới. Nào ngờ cô ta chỉ khinh bỉ liếc qua Lâm Huyền một cái, sau cũng không nói gì.
Cánh tay đang đặt giữa không trung của cô bỗng có chút ngượng ngùng. Lâm Huyền rút tay lại, y như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay người định bụng sẽ đi đến chỗ khác.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc khi Tưởng Thi bỗng dẫm giày cao gót lên tà váy dài của Lâm Huyền. Cô đứng không vững, giữa chốn đông người thất thố ngã xuống.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Huyền mang theo sự đánh giá. Dù rằng không nói ra miệng, Lâm Huyền cũng có thể nhận thấy sự cười cợt trong mắt nhiều người.
Bỗng, cánh tay cô được một bàn tay khác ra sức nắm lấy, tay còn lại dịu dàng vòng qua vai dìu cô đứng dậy.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!