Lọc Truyện

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền nhíu mày lại. Cô không biết người trước mặt là ai, trong phút chốc cũng không biết nên đối đáp thế nào.
Tống Thanh Ca tự nhiên ngồi xuống sofa. Nhìn thấy Lâm Huyền giống như không quen biết mình, cô ta rất đắc ý. Tin tức của dì Diệp quả nhiên không sai, Lâm Huyền thật sự đã mất đi trí nhớ!
“Chị là Thanh Ca đây, em không nhận ra chị sao?”
“Thật sự xin lồi. Đêm hôm trước đầu tôi không cẩn thận va vào một tảng đá, vậy nên bây giờ đã mất trí nhớ.”
Lâm Huyền ngại ngùng cúi mặt, trong lòng thầm đánh giá Tống Thanh Ca. Nếu cô nhớ không lầm thì trong quyến nhật kí kia nhiều lần từng nhắc tới cái tên này.
Cô ta chính là người mà Lục Ngạn yêu sâu đậm!
“Va vào đá à? Sao mới chỉ một hôm mà đã xuất viện rồi?”
“Vết thương của em không nặng lắm, nhưng không hiểu sao lại mất trí nhớ. Ngày mai em sẽ lại tới bệnh viện tái khám.”
Dì Diệp từ trong bếp hí hửng bưng nước chạy ra. Lần này thì tốt rồi, Lâm Huyền mất trí nhớ, Tống Thanh Ca kiểu gì cũng có thế ‘tiêu diệt’ cô ta.
“Mời cô Tống và thiếu phu nhân uống nước.”
Lâm Huyền gật nhẹ đầu.
“Dì Diệp có quen chị Tống sao?”
“Hồi trước lúc tôi còn làm việc ở nhà cũ Lục gia, thiếu gia rất hay dẫn Tống tiểu thư tới chơi. Lúc đó tôi còn tưởng hai người bọn họ đang hẹn hò cơ đấy.”
“Ồ. Thế cơ à?” Lâm Huyền cầm ly nước lên nhấp nhẹ một ngụm. Xem ra dì Diệp đứng về phía Tống Thanh Ca, còn cố tình nói ra tiền sử yêu đương trước kia của Lục Ngạn.
“Em đừng hiểu lầm, chị nào dám vọng tướng gì đến Lục Ngạn chứ.” Tống Thanh Ca lấy tay che miệng cười. Nụ cười này chắc là đang thầm khinh bỉ Lâm Huyền.
“Em đâu phải là loại phụ nữ thích ghen tuông. Nhưng mà việc Lục Ngạn không thích em em cũng biết. Muốn níu giữ trái tim anh ấy quả thật có chút khó.”
Tống Thanh Ca nhíu mày khó hiếu, một lời này của Lâm Huyền giống như đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nào có giống như mất trí nhớ?
“Không phải em…”
“À, chị đừng hiếu lầm. Em mất trí nhớ tất nhiên là sự thật. Mọi chuyện em kể đều là nghe từ lời bàn tán của người làm thôi.” Lâm Huyền thở dài ra một hơi, tỏ vẻ mình rất đau lòng.
“Thật ra muốn Lục Ngạn yêu em cũng không khó. Chị có cách này, không biết em có bằng lòng thử hay không thôi?”
Tống Thanh Ca muốn giúp Lâm Huyền níu giữ Lục Ngạn? Nghe có vẻ viển vong ấy nhỉ? Cô ta thích Lục Ngạn như vậy, không dồn cô vào đường cùng thì thôi chứ đây lại còn giúp cô? Cũng thật là lạ.
“Đàn ông rất thích phụ nữ bám dính lấy mình, em cứ như cái đuôi nhỏ của anh ấy, lâu dần kiểu gì anh ấy cũng quen thôi.”
Tống Thanh Ca nhoẻn miệng cười thân thiện. Cô quen biết Lục Ngạn nhiều năm, cũng hiểu một chút tính tình của anh. Lục Ngạn ghét người ta bám dính lấy mình, nhất là phụ nữ!
“Thật sao? Vậy để em thử. Nếu như cách này của chị có thể giúp em, em nhất định sẽ hết mực cảm tạ.”
Nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa, Tống Thanh Ca vì đã đạt được mục đích bèn lấy cớ về trước.
Lâm Huyền vẫn ngồi ở đó, trong lòng thầm suy tính. Theo như trong nhật kí, Tống Thanh Ca nhất định có tư tưởng đến Lục Ngạn. Cách của cô ta vừa rồi nghe thì có lý đấy nhưng lại không ổn lắm.
Dưới cương vị là vợ của Lục Ngạn, cô hiện tại chính là tình địch của Tổng Thanh Ca. Có ai chịu giúp tình địch của mình bao giờ chưa?
Lâm Huyền chợt nghĩ, đây nhất định là một cái bẫy. Hoặc nói cách khác, cô càng bám dính Lục Ngạn thì anh ta sẽ càng ghét cô phải không?
“Vậy… chẳng phải là đúng mong muốn của mình hay sao?” Lâm Huyền phì cười, xem ra đúng là cô phải cảm tạ Tống Thanh Ca thật hẫu hĩnh mới được.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!