Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Diệp Tâm Ngữ đi lại chồ của anh, cỏ ôm lấy chán của anh khóc lóc, Lục Dạ Hàn nhẩn tâm đạp cô một cái ngã lăn ra đất, cảm giác đau đớn ở dưới bụng truyền tới, không biết nên làm sao đế anh có thể tin tưởng mình.
“Em có thể thề với trời đất, em chưa từng phản bội anh, cũng chưa từng làm chuyện gì xâu sau lưng anh cả, Dạ Hàn… hãy tin em.”
Lục Dạ Hàn mặc cho cô giải thích anh không mấy quan tâm, anh liền đi ra ngoài sau đó khóa chặt cửa lại, lúc này anh tức giận vô cùng anh không thể ở lại đây nếu không anh không thể kiềm được mà giết chết cô ngay lúc này mất.
“ở trong đó đi, loại mưu mô như cồ không xứng đáng có được tình yêu thương đâu.”
Lục Dạ Hàn lái xe rời đi, anh lại đi tìm đến thứ mang tên rượu, nó tuy không giúp ích cho anh được gì nhưng hiện tại anh cảm thấy thoải mái hơn, anh uống hết ly này đến ly khác, mỹ nữ nhìn thấy anh liền đi tớl xoa bóp vai cho anh, Lục Dạ Hàn lần này không đế ý đến họ nữa đế họ vây quanh anh muốn làm gì làm.
“Thiếu gia để em đấm bóp cho anh.”
“Ăn trái cảy đi nào.”
Lục Dạ Hàn đưa tay kéo một cô gái vào lòng, để cô gái đó phục vụ cho mình lúc này, Phong Vũ Luân đang ngồi ở bàn đối diện đã nhìn thấy cảnh tượng này anh liền lẳc đầu, anh đi tới
ngồi xuống bên cạnh Lục Dạ Hàn anh đuối hết đám con gái đó đi hết.
“Lục thiếu cũng có ngày hôm nay sao?”
Lục Dạ Hàn không mấy quan tâm tới anh, tự mình rót rượu ra uống, anh không muốn nói chuyện với Phong Vũ Luân cũng không muốn nhìn thấy những ai quen biết anh, vì bây giờ anh không muốn họ thấy anh thảm hại như thế này.
“Khinh tôi vậy sao? Chán thật đấy, không chơi thì thỏi.”
Lục Dạ Hàn liền đứng dậy rồi rời đi, để lại Phong Vũ Luân không hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng lại cô đơn ngồi uống một mình, cứ ngỡ có thêm một người bạn cùng nhâm nhi uống chung ấy vậy mà.
Mưa nặng hạt dần, Lục Dạ Hàn lái xe về Lục gia, bên ngoài trời đang mưa lớn hơn. Anh đấy cửa phòng đi vào bên trong, Diệp Tâm Ngữ dường nư đã kiệt sức rồi, cỏ ngã lăn ra sàn ngủ.
“Càng nhìn càng phát chán.”
Lục Dạ Hàn đi tới nắm tay của cô kéo cô ngồi bật dậy, Diệp Tâm Ngữ giật mình tỉnh dậy, cô bị anh thô bạo lôi đi ra ngoài, mưa ngày càng nặng hạt, Lục Dạ Hàn không phải là muốn đuối cô ra ngoài đấy chứ?
“Dạ Hàn, anh định làm gì?”
Lục Dạ Hàn không nói gì, cứ thế mà lôi cô đi ra ngoài anh thô bạo quăng cô mạnh xuống đất, rồi đóng cửa lại, mặc cho Diệp
Tâm Ngữ đập cửa cầu xin, trời mưa lớn thế này cô biết đi đâu được đây, nhưng sức khỏe của cô hiện tại quá yếu không thế chống cự được, nếu cứ thế này cô sẽ chết mất.
Lúc này cô không còn chút sức sống gì nữa, cỏ dần mất nhận thức rồi ngất đi,ờ khóe mi cô đọng lại một chút nước, không biết là nước mắt hay là nước mưa, lòng người bây giờ thật lạnh lẽo, trái tim cô như đã chết đi nhưng tại sao trong đâu vẳn luôn suy nghĩ về anh.
“Tiếu thư.”
Bác Dương xuất hiện kịp lúc, ông đã chứng kiến được mọi chuyện, ông không ngờ Lục Dạ Hàn lại đối xử với cô như vậy, nhìn cô bị hành hạ đối xử như vậy trong lòng ông đau đớn, cứ như nhìn thấy con gái của mình bị chồng vũ phu hành hạ vậy, ông bế cô lên đưa ra xe rồi đi đến bệnh viện.
“Tiếu thư, cố lên sắp đến bệnh viện rồi.”
Lục Dạ Hàn ở trong nhà, cảm giác trổng vắng tình lặng khó tả, những hồi ức cứ thế quay lại, giọng nói của cô vang bên tai, cả những lúc chăm sóc anh, Lục Dạ Hàn đưa tay tát mạnh vào mặt mình.
“Chết tiệt.”
Anh đấy cửa đi ra tìm cỏ nhưng khỏng thấy, lúc này anh mới cảm thấy hổi hận vì những hành động điên rồ của mình đã gây ra đối với cô nhưng tất cả đã muộn rồi, cô đã đi mất rồi.
Diệp Tâm Ngữ trong mơ thấy Lục Dạ Hàn khoác tay cỏ gái khác cười khinh bỉ vào mặt của cô rồi cùng cô ta rời đi, khóe mi cô bắt đầu rơi lệ, Diệp Tâm Ngữ mở mắt tỉnh dậy, lại là không gian này lại là mùi thuốc sát trùng ở bệnh viên, cô ghét cái nơi này.
Diệp Tâm Ngữ đưa tay chạm lên khóe mắt mình, cô lại khóc sao? Bị người ta đổi xử như vậy mà cô vần còn nghĩ về người ta như vậy, có xứng đáng hay không chứ? Diệp Tâm Ngữ hít một hơi rồi gạt đi những giọt nước mắt yếu đuối và đau thương ấy của mình.
Cô nhẹ đặt tay lên bụng của mình, nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ tồn tại, nó chính là giọt máu của cô và anh hòa quyện vào nhau tạo ra, nhưng bây giờ lại bị anh hiểu lầm anh không công nhận nó là con của mình, mọi chuyện chỉ có cô biết và cô bảy giờ phải chịu đựng nồi đau đớn ấy.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi.”
Bác Dương sắc mặt lo lắng đi tới, ông mang đến cho cô một ly nước ấm, Diệp Tâm Ngữ nhận lấy uống cạn một hơi, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cô, cô kéo chăn phủ lên người, do dầm mưa với lại sức khỏe của cô bây giờ yếu nên cô mới dễ bị bệnh như vậy.
“Bác Dương, bác quay lại rồi.”
Diệp Tâm Ngữ ỏm chầm lấy ỏng, ông nỏ nụ cười hiền xoa xoa đầu cô, chuyện cô mang thai ông cũng đã biết cả rồi, ông nhẹ đặt tay lên bụng của cô.
“Cô đã mang thai con của Lục Dạ Hàn ròi phải không?”
Diệp Tâm Ngữ chỉ khẽ gật đầu, cô cũng không phải giải thích gì thêm, ông đưa cô vào đây chắc cũng đã chứng kiến thấy mọi chuyện cả rồi.
“Nhưng cha nó lại không nhận nó.”
Giọng nói của Diệp Tâm Ngữ phát ra như nghẹn lại ở cổ họng, cô ôm lấy cơ thể của mình khi nhắc lại chuyện đó khiến trái tim cô quặn thắt, cô đã từng rất mạnh mẽ nhưng sao ngay thời khắc này cô không thể mạnh mẽ được nữa, nếu anh không chấp nhận hai mẹ con cô thì cô cũng chấp nhận rời đi và tự mình chăm sóc con lớn khôn.
Diệp Tâm Ngữ cũng nhanh chóng hồi phục lại sức khỏe, nhờ ăn uống nghỉ ngơi cho nên sức khỏe của cô cũng hồi phục rất nhanh, đứa bé cũng ốn và phát triến rất tốt, Diệp Tâm Ngữ ngày nào cũng ăn uống đầy đủ và uống sữa đế tốt cho hai mẹ con.
“Chủ tịch, đây là hồ sơ của nhân viên làm hôm nay cô xem thử đi.”
Quản lý mang đến cho cô một xấp tài liệu chất cao như núi, chủ mới nghỉ dưỡng có mấy ngày mà đã nhiều như vậy rồi bây giờ ngồi duyệt hết đống này chắc xỉu mất, Diệp Tâm Ngữ ngửi thấy mùi xoài chua, từ lúc mang thai tới nay mũi lúc nào cũng linh hoạt thính hơn lúc bình thường.
“Quản lý Nhã, mua cho tôi một hộp xoài chua đi!’
Quản lý Nhã gật gù đồng ý, anh vừa đi vừa thắc mắc chẳng phải Trương Tiếu Mỹ rất ghét đồ chua sao? Nay lại thèm chua, chẳng lẽ… câu chuyện cô thèm chua đã được truyền ra khắp công ty, ai cũng đồn rằng cô mang thai nhưng không bao giờ thấy cô nhắc đến chuyện có chồng hay có bạn trai, họ bẳt đều đem hai người là Phong Vũ Luân và Lục Dạ Hàn vào diện tình nghi là hai người đàn ồng làm Trương Tiếu Mỹ có thai.
“Chắc là Lục chủ tịch.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!