Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Diệp Tâm Ngữ lấy ra một cọc tiền nhét vào tay của dì Thấm, nhưng dì ấy không phải người vì tiền, dì ấy liền từ chối trả cọc tiền lại cho cô.
“Tiểu thư nhiều lắm, tôi không nhận đâu.”
Diệp Tâm Ngữ nhất quyết muốn dì Thầm nhận lấy, vì bây giờ sổ tiền này không phải gọi là lớn đối với cô nhưng có thế đế dì Thấm sống được ngần ấy năm, do dì không có con cái chỉ sống một mình ở đây chăm mộ cho mẹ cô, dì ấy cần phải có tiền đế chăm sóc cho bản thản mình ở độ tuối già yếu này.
“Tiếu thư…”
“Dì nhận đi mà, coi như nhận vì con đi!”
Dì Thấm thở dài một hơi sau đó cũng nhận để cho cô vui, Diệp Tâm Ngữ ôm lấy dì ấy vào lòng, sau đó cô đi tới thâp hương cho mẹ của mình, bây giờ cô đã lấy lại những gì thuộc về mẹ cũng như thuộc về cô rồi, chỉ còn một cái cuối cùng là trừng trị bọn người đó nữa mà thỏi.
“Mẹ, ở trẽn trời an nghỉ nhé, con sẽ khiến cho Trương thị chúng ta trờ thành tập đoàn lớn mạnh nhất.”
Diệp Tâm Ngữ cúi đầu lạy trước ngôi mộ của Trương Diệu Ái, gương mặt phúc hậu của bà đang mỉm cười rất tươi, cứ như bà vần luôn ở bên cô giúp đỡ cho cô từng chút một vậy, chỉ tiếc rằng một người cả đời chỉ sống vì người khác lại còn rất hiền hậu như bà lại mất sớm như vậy.
Bạch Sinh Liên quay trở về nhà, bà ta liên tục đập vỡ đồ đạc khiến cho người làm trong nhà phải sợ hãi và trốn xuống bếp, lúc này Diệp Thiến Thiến cũng vừa về tới vẻ mặt của cô ta không khá hơn là mấy, số tiền bán được công ty hôm qua cô ta đã mua thuốc về dùng không còn một đồng.
“Mẹ, cho con thêm tiền đi!”
Diệp Thiến Thiến đi vào như người mất hồn, thứ cô ta cần bây giờ chỉ là tiền đế mua thuốc, Bạch Sinh Liên đang tức giận mà gặp cô ta như thế này càng khiến bà ta tức điên hơn, Bạch Sinh Liên lập tức nắm tóc Diệp Thiến Thiến sau đó quăng mạnh xuống đất.
“Con khốn, công sức của tao bao năm qua chỉ vì mày mà tiêu tùng cả rồi, nuôi mày uống công tao mày đi chết đi!”
Bà ta tiến tới tát liên tục vào mặt Diệp Thiến Thiến, nhưng lúc này Diệp Thiến Thiến lại nối cơn nghiện thuổc của mình cô ta liên tục chống trả lại với Bạch Sinh Liên, hai mẹ con cứ thế mà giằng co qua lại với nhau, người làm chỉ có thế đứng trơ mắt nhìn mẹ con họ đánh đấm lẫn nhau.
“Người đâu mau mang nó vào trại cai nghiện cho tao!”
Bạch Sinh Liên ra lệnh, đám thuộc hạ của bà ta cũng xồng tới trói tay chân Diệp Thiến Thiến lại mặc cho cô la hét.
“Thả ra, cho tôi thuốc!”
Diệp Thiến Thiến trong miệng vẫn luôn kêu la, Bạch Sinh Liên không muốn nhìn thấy cỏ nữa, đúng là thứ nghiệt chủng sinh ra chẳng có giúp ích được gì cho bà ta cả, từ chuyện lấy Lục Dạ Hàn đã không được bà ta mai mối các thiếu gia công tư cho cỏ cũng không được, bây giờ lại va vào Scandal rồi dính phải nghiện ngập nữa chứ, mà những gì Diệp Thiến Thiến làm ngày hôm nay cũng do bà ta mà ra cả thôi.
Người mẹ như bà ta suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế hại người khác, không biết tích đức cho con cái sau này, cho nên bây giờ đời con lẳn đời mẹ đều phải gánh hậu quả.
Bạch Sinh Liên ngồi xuống nghỉ mệt một lúc, lúc này trong đầu bà ta liền nảy ra một ý nghĩ gì đó, bà ta liền kẽu người lại gần nói nhỏ vào tai, tên đó liền gật gù đồng ý và rời đi.
“Mày đừng đế tao phải ra tay Diệp Tâm Ngữ à.”
Diệp Tâm Ngữ lúc này vừa đi xuống sảnh lớn đã thấy Lục Dạ Hàn từ bên ngoài đi vào, thật trùng hợp là cỏ định đi tìm anh, Lục Dạ Hàn vẫy tay với cô vội vàng đi tới.
“Trùng hợp quá tôi định đi tìm anh.”
“Tôi định mời cô đi ăn tối có được không?”
Diệp Tâm Ngữ liền đồng ý, cả hai cùng nhau đi đến nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, đây cũng không phải là lần đều tiên hai người dùng bữa cùng nhau, trên danh nghĩa là đồng nghiệp thì chắc cũng được hai hay ba lằn gì rồi, còn trên danh nghĩa vợ chồng thì dạo này ngày nào cũng được dùng cơm với anh cả nên không có gì làm lạ.
‘Cô vẫn muốn ăn như cũ chứ?”
Lục Dạ Hàn đột nhiên hỏi câu đó khiến cô bất ngờ, không lẽ anh thực sự nhớ cô thích ăn gì sao?
“Đúng vậy.”
Lục Dạ Hàn liền lên đơn đúng như ngày đầu tiên cô cùng anh dùng bữa với nhau, không sai một li, không ngờ anh lại có trí nhớ siêu phàm đến như vậy, Diệp Tâm Ngữ khẽ mỉm cười hài lòng đúng là mẳu người đàn ông của cô có khác, nhưng không biết đối với Diệp Tâm Ngữ ngốc nghếch ở nhà thì sao? Anh có nhớ những món mà cô thích ăn hay không, mấy món này cháng qua cô chỉ gọi bừa hôm đó thôi chứ không phải những món cô yêu thích.
“Anh tinh ý thật đó.”
“Không phải tinh ý đâu, tại vì cô quá đặc biệt nên tôi cố gắng nhớ vì cô đấy.”
Câu nói của Lục Dạ Hàn khiến cỏ khựng lại, cô nên vui khi nghe anh nói vậy hay là buồn đây? Chẳng qua mẫu người anh ấy thích cũng như hứng thú là Trương Tiếu Mỹ, mầu người hoàn hảo cô đã tự tạo ra, nếu đổi lại là Diệp Tâm Ngữ ngốc nghếch thì anh có còn vì cô mà làm vậy không?
Mặc dù anh đổi xử với cô bây giờ rất tốt nhưng cô cảm giác cái đó không phải là yêu thương mà là trách nhiệm của người chồng dành cho người vợ thôi, sâu bên trong đó là sự vô tình không thế nói bằng lời hành đồng của anh càng khiến cô tủi thân thêm thôi.
“Trương chủ tịch cô sao vậy?”
Thấy Diệp Tâm Ngữ suy tư, món ăn đã được dọn ra rồi mà cô vẫn thần thờ ra đấy.
“Không có gì, ăn thôi!”
Sau khi ăn xong cả hai cùng nhau đi tản bộ cho tiêu hóa một chút, trời tối nên gió cũng trở lạnh, Lục Dạ Hàn đế ý thấy chiếc váy mỏng manh của Diệp Tâm Ngữ sợ cô bị lạnh nên anh đã cời áo khoác của mình khoác lên người cô.
“Cấn thận kẻo cảm lạnh đấy.”
Cử chỉ ân cần dịu dàng ấy càng khiến Diệp Tâm Ngữ ngưỡng mộ Trương Tiếu Mỹ hơn, được người đàn ông này thương yêu chăm sóc và tử tế đến như vậy.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!