Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

Lục Dạ Hàn đi ngang qua cô, lúc này anh đi vào bếp do mùi thơm quen thuộc của mấy món ăn anh thích bay xộc vào mũi, đúng là đói bụng thật sau một ngày mệt mỏi anh đã mất nhiều năng lượng quá.
“Mẹ không có nhà, chắng lẽ cô nấu sao?”
Lục Dạ Hàn đứng lại quay đầu nghi hoặc hỏi cô.
“Vâng, là em nấu, anh ăn với em nhé.”
Lục Dạ Hàn liền muốn rút lại lời nói vừa rồi, làm gì mà thơm ngon chứ, cũng bình thường thôi, có khi cô còn bỏ bùa mê thuốc lú vào trong đấy cho anh ăn cũng nên, Lục Dạ Hàn liền đối hướng đi lên gác, anh nói vọng xuống.
“Ăn một mình đi, cơm của cô nấu tôi thà đói chết chứ không ăn.”
Diệp Tâm Ngữ có lòng nấu ra một bàn cơm thịnh soạn như vậy mà nhận lại một câu nói như con dao đâm vào tim của cô vậy, thật đau đớn con người đó sao lại phũ phàng như vậy?
“Hừ, không ăn thì tỏi ăn, cho anh đói chết tỏi lấy chồng khác.’
Diệp Tâm Ngữ ngồi xuống bàn ăn sạch hết, nhưng cô vẫn chừa lại một ít trong nồi, miệng nói vậy chứ thật ra tâm vẫn lo lắng cho anh lắm, cô chừa lại một nồi lớn, sau đó dọn dẹp chén bát lại rồi cũng đi về phòng.
Tối hỏm đó, Lục Dạ Hàn để ý thấy đèn phòng của cô tắt anh liền rón rén đi xuống bếp, cái bụng của anh bắt đầu đánh trổng liên hồi, ngoài mặt thì chảnh như vậy chứ bụng thì đang kêu gào, nếu ăn thì nhục quá đi, nên đành đợi cô ngủ say rồi mới dám xuống lục bếp coi còn gì ăn không.
“Xem ra cô còn chút tình người”
Lục Dạ Hàn liền ăn hết tất cả vét sạch nồi, đúng là rất ngon, ngon hơn những gì anh nghĩ, dù có để bùa ngải gì anh cũng phải ăn, cứu cái bụng đang kêu gào của anh trước rồi tính gì tính.
“No quá, khỏng ngờ con nhỏ đó có tay nghề không tệ.”
Anh xoa xoa cái bụng của mình, sau đó rón rén dọn dẹp mọi thứ, rồi đi tới tủ lạnh rót nước uống, ăn thôi mà cũng phải lén lúc, Lục Dạ Hàn này coi trọng mặt mũi quá mức rồi, ngoài mặt tỏ vẻ không thèm chứ thâm tâm kêu gào vì đói.
“Ngốc nhưng nấu ăn được phết.”
“Chết, mình sao lại khen con nhỏ đó chứ.”
Lục Dạ Hàn vừa khen cỏ xong liền nhớ lại, anh loại bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức.
Diệp Tâm Ngữ đang nấu cơm đế chờ Lục Dạ Hàn về, hôm nay đã là ngày thứ ba mỗi ngày cô đều nấu cơm cho anh ăn, lần này anh đẫ đồng ý ăn nhưng anh không muốn ăn cùng cô, anh luôn đợi cô ăn trước rồi sau đó mới ăn, anh ghét cô đến như vậy sao?
“Anh ăn cơm đi, em đã ân rồi.”
Diệp Tâm Ngữ đi lên phòng gọi Lục Dạ Hàn xuống ăn cơm, Lục Dạ Hàn đang đọc sách anh liền đặt quyến sách xuống sau đó đi xuống bếp, Diệp Tâm Ngữ đi vào phòng giúp anh dọn dẹp lại gọn gàng, bỗng lúc này cô nhận được cuộc gọi của bác Dương.
Diệp Tâm Ngữ liền bấm tắt âm thanh rồi lẻn đi ra vườn, bên kia truyền tới giọng của bác Dương đang rất gấp rút.
“Tiếu thư, bọn chúng đang chuấn bị kế hoạch gì đó, dường như đang nghi ngò về Trương thị.”
“Bọn chúng đang ở đâu?”
“Bọn chúng đang…”
Chưa kịp nói dứt lời bên kia liền tắt ngang, lúc này trong lòng Diệp Tâm Ngữ nóng như lửa đốt, có khi nào đang lúc theo dõi bị bọn chúng phát hiện hay không, Diệp Tâm Ngữ đi qua đi lại suy nghĩcách.
Phía bác Dương trong lúc đang điều tra bỗng bị bọn người đó phát hiện nên bác phải ngắt máy và bỏ chạy, bác Dương bị bọn chúng dồn đến đường cùng, đám người của Diệp thị phái tới khá đông, ông lấy điện thoại quăng xuống đất giầm nát đế giấu những bí mật ở đó.
“Bát ông ta lại!”
Diệp Hoài An liền nhận ra bác Dương, vì ông là người làm cũ của Diệp gia nên chỉ cằn nhìn qua là nhận ra ngay, bác Dương thấy vậy chứ thân thủ không tôi, ông nhanh chóng đánh bại đám người đó, bỗng phía sau một tên đánh lén làm ông bị thương.
“Lão già thân thủ tốt đấy, nhưng ông lợi hại bằng tôi không, dám nghe lén kế hoạch của tôi à, tôi cho ông đi theo Trương Diệu Ái xuống âm ti mà đoàn tụ nhé.”
Bác Dương không ngờ đá một phát vào chân của bọn chúng, nhân cơ hội đó tấu thoát một cách nhanh chóng, Diệp Hoài An tức điên lên vì đám vô dụng của ỏng ta, năm đến sáu tên mà không xử lý được một ông già.
“Bọn vỏ dụng cút hết cho tao, nuôi bọn bây tốn cơm tốn gạo.”
Bác Dương vừa tẩu thoát bọn chúng ông liền lấy điện thoại dự phòng ra gọi cho Diệp Tâm Ngữ, ờ phía bên cô đang lo lắng thì nhận được cuộc gọi từ số máy lạ, cô liền bấm nghe.
“Tiếu thư là tôi đây, lúc nãy suýt chút nữa là tôi không còn gặp được tiếu thư rồi, bọn người Diệp thị đã tóm được tôi may mà trốn được.”
Diệp Tâm Ngữ vuốt ngực thở phào, bác Dương làm cô muốn bay trái tim ra ngoài, cô mừng đển nỗi muốn nhảy dựng lên, lúc này Lục Dạ Hàn ăn xong và đi tìm cô, Diệp Tâm Ngữ liền bổi rối.
“Con bận rồi khi nào rảnh con gọi lại cho bác.”
Diệp Tâm Ngữ liền giấu điện thoại vào trong người, Lục Dạ Hàn đi tới kéo áo cô đi vào bên trong, anh quăng cô mạnh vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, không lẽ Lục Dạ Hàn muốn nhốt cô sao?
“Thả em ra đi!”
Lục Dạ Hàn không để ý đến những lời của cô, anh vẫn tiếp tục khóa chặt cứa sau đó nói vọng vào trong.
“Tránh trường hợp tôi không có nhà cô quậy phá, khi nào tôi về sẽ thả cô ra.”
Lục Dạ Hàn nói ròi lái xe rời đi, nhưng Lục Dạ Hàn nghĩ rẳng chỉ cần nhốt cô là nhốt sao, Diệp Tâm Ngữ liền phóng ra khỏi cửa số, bám vào cái cây đối diện phòng rồi nhảy xuống đất.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!